Giúp bọn con gái dọn dẹp xong, tôi lại ngồi xuống uống thêm bia nữa. Càng uống, nghĩ tới chuyện cũ tôi lại càng buồn, rõ rang đã tự nhủ mình là hãy quên đi, không đáng để nhớ đâu, nhưng sao tôi lại vẫn cứ nhớ chuyện đó. Biết là tim mình đặt nhầm chỗ mà vẫn nhớ về đứa không đáng mình bận tâm. Uống không biết thêm bao nhiêu, gục khi nào, chỉ nhớ là có ai đó dìu tôi lên cầu thang, rồi đặt xuống một chỗ rất êm và rất thơm, thơm mùi hương quen thuộc lắm. Tình dậy, tôi thấy xung quanh toàn thú nhồi bông, mình đương nằm trên tấm đệm toàn hình thỏ Bunnny, hình như đây là phòng con An. Uể oải ngồi dậy, tôi thấy áo khoác, áo len mình ai đã cởi ra, còn mỗi áo phông, quần thì vẫn quần jean đen như lúc đi chơi, chắc mấy đứa sợ mình say nôn ọe bẩn quần áo nên cởi bớt ra đây mà. Cố gượng ngồi dậy mà không có chút sức lực nào, nhích mãi mới nơi được cái tay duỗi ra cho bớt tê. Nhìn ra cửa sổ thấy trời tối om om, chẳng lẽ mình ngủ hết cả buổi chiều? Đang nằm bỗng có tiếng cạch cửa, tôi mội nhắm mắt, lim dim nhìn. Mắt tôi một mí nên hơi nhắm hờ nhìn vẫn rõ, bên ngoài nhìn vào như đang ngủ. Thấy con An bước vào phòng, nó nhè nhẹ đóng cái cửa, cố tránh gây tiếng động làm tôi thức giấc. Định mở mắt ra hù nó, tự nhiên con An ngồi xuống bên cạnh, chống cằm nhìn tôi, chợt nó khóc. Tôi khẽ cựa người vờ như tỉnh dậy, con An lau vội nước mắt, nhoẻn miệng cười chờ tôi mở mắt ra. Gượng mãi, con An đỡ lưng tôi mới ngồi dậy được, tôi hỏi:
- Sao tao lại nằm đây?
Nó cười hi hi, đáp:
- Mày uống say quá, nôn ọe bừa bãi, bọn con gái xúc cát vào dọn mãi mới xong đấy. Thằng Sơn tình rượu trước nên cùng bọn tao khiêng mày lên trên này, xong lại phải cởi bớt áo ra sợ mày nôn tiếp. Tao ngồi trông mày từ chiều đến giờ, vừa ra ngoài tý, đi vào thấy mày vẫn ngủ nên tao ngồi tiếp. Con chó làm phá hoại buổi đi chơi chiều của tao!
Tôi lặng yên không nói gì. Kiếm cớ đã muộn rồi nên về, con An thì cố giữ tôi lại, nói đã xin phép bố mẹ tôi rồi, say quá đừng về, nguy hiểm. Tôi xua tay, kêu con gái con trai ở chung không tiện, dứt khoát đòi về, cùng con An đi kiểm tra ngóc ngách trong nhà xong, khóa cửa nẻo cẩn thận, tôi đạp xe về. Không biết tại sao nó lại khóc, có phải do tôi không?
Special chap:
Ngày đó em gặp anh, giữa một buổi sáng nắng chói chang. Vui vì ra Hà Nội được một tuần, em lại có được chút nắng Huế dịu ngọt. Thủ đô không lạnh như em nghĩ, có nắng, có ba mẹ và có cả anh nữa. Buổi sáng được anh hai đưa đi chơi Hồ Gươm, em vui lắm. Nhưng niềm vui lại bị phá vỡ bởi anh đấy, người đâu mà lạnh như nước đá, đi qua va phải em mà không thèm xin lỗi, lúc em cười ngượng anh lại cứ thế bước đi như em là vô hình vậy. Mà chẳng biết ai táo gan, dám bẻ quặt tay anh vợ tương lai ra sau chỉ vì anh ý đòi nói chuyện phải trái với anh. Giây phút đó, em nhìn anh, anh lại quắc mắt nhìn lại em, làm em sợ run người luôn. Nhìn trong mắt anh, em thấy một người cố tạo vỏ bọc khó gần để giấu đi tâm sự bên trong, em biết anh không xấu đâu.
Ngày thứ hai em gặp anh, anh mặc bộ ple đen, đeo kính đen, đi giày đen, em nghĩ anh là người già lắm, phải hơn tuổi anh hai, em gọi anh bằng chú thật tự nhiên. Anh quay sang, khó chịu hỏi:
- Trông tôi già lắm hả?
Em ngây thơ gật đầu, anh quay mặt đi, nói cộc lộc:
- Đang sinh viên năm ba, sinh 88!
Anh hơn em 2 tuổi, vậy mà lại học năm ba, em níu níu tay áo anh, hỏi:
- Thế chú…à…anh bị lưu ban à?
Anh bực tức gắt:
- Tôi đi học muộn một năm, cô nhóc có cần phải tọc mạch quá không?
Em xẵng giọng, đôi co với anh:
- Tôi chỉ kém anh 2 tuổi thôi, đừng gọi tôi là nhóc. Tôi lớn rồi. Hỏi chút có sao đâu, người gì mà kì cục?
Anh lạnh lùng đáp:
- Người ta nên biết im lặng, tọc mạch quá có hại cho răng đấy. Cô nhóc xinh xăn thế này mà gãy hai cái răng cửa thì nhìn xấu lắm!
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời6 tháng trước
Truyện này drop à