Mùi hương trầm nghi ngút, phảng phất quanh tôi, chẳng biết tại sao mà mỗi khi ngửi mùi hương trầm, tôi lại tĩnh tâm được. Từ từ dõi mắt xuống đường, nhìn những người đi hái lộc về, kẻ mang cành, người mang lá, người đi chùa về nhà xông đất. Bỗng dưới kia, lọt vào tầm mắt tôi là một dáng người quen thuộc, mặc cái áo khoác có mũ to lù lù, lúc lắc người chạy lon ton, trên vai vác một cây mía dài ngoằng, trông chẳng cân xứng với dáng người gì cả, đã thế không vác dựng lên lại còn vác xuôi ra sau nữa, tồ thế không biết. Định gọi to: "An hâm không biết cầm mía!" nhưng thôi, mình mà gọi, nó lại ngô nghê quay lưng lại, ngước lên trên này. Cây mía cồng kềnh kia nó sơ ý quật vào ai thì đúng là tai họa. Ở trên, tôi tựa vào ban công, mắt dõi theo bóng dáng ngộ nghĩnh đó tới khi nó đi khuất dần, đến hết khúc quanh, tôi mới mỉm cười an tâm trở vào, lòng thấy vui hơn lạ thường.
Thấy hơi đói đói, tôi xuống dưới nhà làm chéo bánh chưng, lại tu thêm nửa chai Coca, khề khà vác bụng leo lên gác, tôi nằm dài ra salon, bật TV xem có chương trình gì mới không. Đêm nay HBO chiếu chẳng có phim nào ra hồn, toàn chém giết, máu me, mở sang Starmovie thì cũng tương tự, đành ngồi bật Hoàng Phi Hồng lên xem. Chán chê mê mỏi, tôi lên phòng, thả lưng xuống giường là ngủ luôn. Sáng mùng 1, tôi dạy muộn hơn mọi ngày, 7h sáng mới dậy. Xuống nhà ăn bánh chưng rán chấm tương ớt, của nếp ăn vào no lâu thật, ăn có hai miếng mà đến trưa vẫn no, ăn cơm trưa có tý xong lại lên máy ngồi chat với lũ bạn. Chuông điện thoại lại reo, đầu dây bên kia là giọng con An véo von:
- Hưng biến thái! Chúc mừng năm mới! Tao vừa tỉnh giấc nồng xong!
- Ghê nhỉ! Dậy sớm quá cơ! Lúc nãy tao gọi sang nhà mày mà chẳng thấy ai nghe máy.
- Tao ngủ say quá. Anh tao thì đi chúc Tết rồi, khóa cửa nhốt tao ở nhà này!
- Ăn lắm, ngủ nhiều cơ! Mày mà đi chúc Tết cùng anh mày thì có phải là có tiền mừng tuổi rồi không. Sáng giờ tao được 200k tiền mừng tuổi này!
- Sướng thế! Lớn rồi còn được mừng tuổi! Mày ơi tao đói!
- Ơ thế có cần Hưng ngố sang không?
Con An im lặng không nói gì, chắc mặt lại đỏ bừng lên, lúng búng không mồm mép tép nhảy nữa rồi. Lúc sau, tôi hỏi:
- Ê con ngẫn! Mày bị mèo ăn lưỡi rồi à?
Giọng nó lại tươi lên:
- Tao hát mừng tuổi mày nhé!
- Biết hát cơ à?
- Thế có nghe không nào?
- Có có có!
Rồi tôi áp chặt ống nghe vào tai, người đung đưa theo giọng hát của nó. Con An hát hay thật, thảo nào mọi người bảo năm lớp 9 nó nổi vì hoạt động tập thể, giọng hàng ngày nghe léo nhéo mà giờ nghe cao, trong y như Fiona Fung, nó hát bài Proud of you, tôi cá là nó hát còn hay hơn ca sĩ chính nữa. Nghe từng thanh âm, từng câu hát nhẹ như gió thoảng, cảm giác như tiếng chuông gió làm bằng thủy tinh vậy, trong sáng và thuần khiết hơn hết thảy mọi thứ tôi từng biết.
Hát hết bài, tôi vẫn im lặng, mắt lim dim cảm nhận giai điệu thì lại có tiếng con An e dè hỏi:
- Tao hát có hay không?
Tôi đáp như điên:
- Hay hay hay! Nghe còn hơn Fiona, bao giờ biểu diễn cùng tao nhé, tao đánh đàn mày hát.
- Ừ! Thôi tao đói rồi, đi lục xem còn gì ăn đây! Chào mày nhé!
- Chào!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Tán Gái 10k Sub
Tùng Nguyễn Thanh
Trả lời6 tháng trước
Truyện này drop à