Logo
Trang chủ
Chương 62

Chương 62

Đọc to

Tôi thẫn thờ, gác máy, lúc nãy đã định nói gì đó với nó nhưng lời nói như bị chặn lại bởi một rào cản không tên. Ngày mùng 2 Tết của tôi trôi qua đều đều như nhau, chỉ có tiếp họ hàng, thăm hỏi vài câu, đi quanh xóm chúc Tết. Sang mùng 3, tôi như được sổ lồng, mặc vội quần áo rồi bay luôn ra ngoài đường. Hôm nay đường Hà Nội vắng tanh vắng ngắt, mãi mới có một vài chiếc xe máy đi qua, không còn cảnh chen chúc nhau trên đường, xe cộ để bừa bãi nữa. Hôm qua con An nó rủ mình đi chơi, hôm nay phố xá vắng tanh thế này, biết tìm đâu ra chỗ hàng quà cho nó nhỉ? Thôi cứ sang đã rồi tính sau! Đi vào thì thấy nó đang chơi nhảy dây ở đầu ngõ với mấy đứa trẻ con, gớm, nhìn lẫm chẫm như con nít mà nhảy hăng thế, lại còn tháo cả giày dép ra nhảy chân đất nữa chứ. Thấy tôi đến, nó nhón chân chạy ra, cười toe toét:

- Hưng biến thái! Đến nhanh thế! Vào chơi với tao!

- Chơi nhảy dây á?

- Thằng đần! Vào nhà chơi! Mà nếu thích mày chơi nhảy dây cũng được!

- Thế đầu năm đã có ai vào xông đất chưa đấy? Không tao vào cả năm dông thì lại "thằng Hưng"!

- Đầu năm tao đi lấy lộc, về xông đất luôn rồi!

Nhớ lại cái cảnh con nhóc ngố ngố vác cây mía dài ngoằng, tôi lại buồn cười. Con An lon ton chạy trước, một tay xách giày, một tay mở cổng vào. Tết nhất gì mà nhà cửa bề bộn, chỗ này gói mì, chỗ kia gói khoai tây ăn dở, trên kệ TV là cái bát gì gì không rõ nữa. Mọi khi con này mắc bệnh sạch sẽ mà sao giờ nó để bẩn thế! Tôi chỉ tay vào cái đống bừa bộn hỏi:

- Mày đã làm gì với căn nhà của mày?

- Mày hâm à? Tết kiêng không quét nhà đấy!

- Quét thì cứ quét, không hắt rác ra đường là được. Bẩn thế này mà hai anh em mày cũng chịu được!

- Hì! Thế à?

Nói xong, nó bay vào cầm cái chổi, dọn nhanh như gió, tôi còn chưa quét xong nửa gian ngoài nó đã dọn hết cả tầng 1 rồi. Đúng là sức mạnh của đứa bị bệnh sạch sẽ quá mức. Lau dọn hết cả 4 tầng thì tôi và nó mệt phờ người, ngồi trên bậc cầu thang thở phì phò. Con An lặc lè đứng dậy, lấy một chai Fanta to đùng ra, mỗi đứa uống hết mấy cốc mà vẫn không hết khát. Nghỉ một lúc, tôi quay sang hỏi nó:

- Thế bây giờ mày định đi đâu chơi?

- Tao không biết! Nhưng đói rồi, mày làm cái gì cho tao ăn đi! Hai hôm nay toàn ăn cơm anh tao nấu. Tao sợ lắm rồi! Mai bố mẹ tao mới ra Hà Nội, tao không muốn ăn thêm bất cứ cái gì lão ý làm nữa đâu, món nào cũng như than với cháo ý!

Khổ thân nó, tâm hồn ăn uống mà bị đúng phải ông anh cái gì cũng cạp được. Tôi đứng dậy, vào bếp xào gói mì cho nó, làm cả một đĩa to đùng. Nó hỏi tôi:

- Mày không ăn hả Hưng?

- Không! Mày ăn đi cho béo!

- Thế tao ăn nhá!

Nói rồi nó ngồi ăn ngon lành, chắc mấy hôm nay nuốt lắm than qua nên ăn mì xào cũng thấy ngon hơn. Ăn xong, nó rửa bát rồi lên nhà thay quần áo, khoác cái balo hình con thỏ, rủ tôi đi chơi. Tôi hỏi đi đâu thì nó ngồi tót lên xe, túm mũ tôi giật giật, kêu:

- Cứ đi đi! Tao tìm được chỗ này chơi hay lắm!

Tôi đành làm xe ôm bất đắc dĩ, nó chỉ đâu thì rẽ đó, có lúc nó nhớ nhầm đường, lại vòng ngược lại nữa. Đi mãi, có khi phải ra tận ngoại thành rồi, nó kéo ngược tôi ra sau, hét toáng lên:

- Kia kìa! Chỗ ngã rẽ có thằng bù nhìn rơm kìa!

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Thần Y Trở Lại - Ngô Bình
Quay lại truyện Tiếng Chuông Gió
BÌNH LUẬN
Ẩn danh

Tùng Nguyễn Thanh

Trả lời

6 tháng trước

Truyện này drop à