Mình cứ như vậy, mình nói rất nhiều, đáp trả lại mình là khoảng không gian im lặng đến đáng sợ.
Đêm ấy mình nói nhiều lắm, mình nói rất rất rất nhiều, và cả đêm ấy mình đã độc thoại :smile:
A vẫn nằm đó, vẫn ngủ sâu. A bị sốt rồi dẫn đến xỉu, hôn mê sâu. A đang bệnh nặng mà.
- Em bảo rằng bên đấy chữa bệnh khả quan lắm mà :sosad:
Ngồi tỉ tê với A đến một chập thì mình ngủ đi lúc nào không hay.
Mình cũng khóc, khóc cũng nhiều lắm.
Một lúc sau thì P vào, có lẽ P gọi cho chú H.
Một bàn tay lay mình dậy, mình cứ nghĩ rằng bố mẹ A, nhưng không. Là P.
P không nói gì, đôi mắt đã sưng húp lên, nhưng người mình cảm thấy thương và có lỗi lúc này nhất là A, mình vô tâm quá, mình vô cảm quá. Chỉ biết nghĩ đến cảm giác của mình chứ không nghĩ đến cảm giác của người khác.
Đau lắm, nhưng lúc này đau thì có ích gì?
Em đã từng nói với anh rằng em yêu anh. Nếu như đem tình yêu ra so đo tính toán thì nó không còn là tình yêu nữa. Em luôn chăm sóc anh, em luôn gọi anh dậy đi học mỗi sớm, em luôn làm nũng anh. Luôn là một con nhỏ mít ướt. Giờ đây còn đâu? Gặp anh rồi anh chỉ đem đến cho em đau khổ, đem đến cho em nước mắt em nhỉ?
Mình ra ngoài rít lên hơi thuốc, để P trong phòng với A.
Một lúc sau thì P đi ra.
- Dừng em nhé.
- ....
- Anh xin lỗi, cũng chỉ vì anh khốn nạn.
- Lỗi là do em, anh đừng nói vậy.
- Bây giờ ngồi đây tranh lỗi thì A có khỏe lại được không?
- ...
Đề xuất Tiên Hiệp: Ở Rể - Chuế Tế (Dịch)