- Bố mẹ A khi nào xuống hả chú ? :pudency:
- Bố mẹ A tính lái xe xuống mà chú bảo để mai đi máy bay, vả lại mình lo được
- Vâng, thế cho an toàn
- Thôi chú đi nghỉ đi, để cháu trông A :sosad:
- Có được không ?
- ĐƯợc, chú đi nghỉ đi, về nhà A ấy, chìa khóa nhà chắc vẫn trong xe.
- Thế cám ơn cháu nhé :adore:
Chú H nhìn mình bằng ánh mắt long lanh rồi ra về. Tội chú ấy, có lẽ cũng mệt lắm rồi.
Mình chạy vội ra canteen bệnh viện mua một chén cháo..Rồi chạy vào, thì thấy A đã tỉnh rồi..
Vui lắm, nhưng cũng đau lắm, nhưng tâm trạng lúc này của mình là xấu hổ..
Phải, xấu hổ..nhưng mặc kệ, mình vẫn tiến đến bên A, không còn nở được nụ cười nữa..
Nhìn A hốc hác quá, môi khô rồi, chết rồi, không có nước..
- ĐỢi anh tí nhé..
Mình vội chạy ra canteen mua một chai nước suối và mua một bình thủy nước xôi, khăn tắm, khăn lau mặt và chén muỗng,..vào gấp quá chưa kịp chuẩn bị gì cả :pudency: cơ mà bệnh viện nó chém ác thật :stick: nhưng thôi thầm nghĩ mua cho vợ nên cũng ray rứt đôi chút..
Quay về phòng với lỉnh kỉnh đồ đạc, mình sắp xếp ngăn nắp rồi pha ít nước ấm cho P, giặt khăn lau mặt..nhưng A vùng ra...
Khẽ nói:
- Cút đi :sosad:
- ....
- Anh biến đi
- ...