Thấy mặt P bỗng thay đổi thái độ.. em ngạc nhiên lắm, chẳng hiểu như thế nào, cơ mà vẫn ngóng theo dõi tình hình, chỉ thấy P đi ra ngoài nghe điện thoại, khi P trở vào thì mặt mày đã tái mét và xanh hẳn đi.
- Em sao vậy P? Ai gọi vậy?
- ...
- P à em sao vậy hả P?
- ....
Vẫn im lặng, im lặng đến mức đáng sợ, lay người P, em cũng hoảng hồn lắm. Lay người P thì P giật mình:
- Không sao đâu anh à!
- Em sao vậy, đừng giấu anh, anh không phải con nít.
- Em không sao.
Rồi bỗng P khóc òa lên, làm em bồn chồn và lo lắng.
- Em sao vậy hả P?
P càng lúc càng khóc nấc lên, càng khóc to lên. Em càng lo lắng, ôm P lại và thủ thỉ:
- Em nói anh nghe đi, anh vẫn nghe em mà. Có bao giờ anh bỏ rơi em đâu hả P? Là ai gọi cho em vậy?
- Là mẹ A anh à...
Vẫn khóc, và tiếng khóc tiếng nấc của P càng làm em lo lắng.
Đề xuất Voz: Gấu hơn mình 6 tuổi