Mình như chết lặn, tay chân run rẩy, đầu óc thật sự quay cuồng, mình choáng váng. Thật sự choáng lắm. Đứng dậy, nhưng té. Vâng, mình bị té. P thì chỉ nhìn mình và khóc.
Bình tĩnh đứng dậy và mồi điếu thuốc... đôi khi hút thuốc có thể giúp mình vơi đi nỗi buồn và che lấp đi phần nào suy nghĩ các thím nhỉ :smile:
- Tại sao em lại giấu anh?
- Em và A cứ nghĩ rằng sẽ khỏi, nhưng ngờ đâu bây giờ nó biến chứng lên giai đoạn 2 :sosad:
- Im đi, tại sao lại phải giấu? Em giấu em được gì? Tại sao em không nói cho anh biết sớm hả P :sosad:
- Em xin lỗi, xin anh đừng vậy nữa :sosad:
- Đi, ra sân bay ngay... Em lên rửa mặt nhanh lên, anh cho em 5p, anh không đủ kiên nhẫn để đợi. Nhanh lên! :ah:
P luống cuống chạy lên lầu rửa mặt và đánh lại chút phấn, mình cũng luống cuống cả lên... Gọi taxi... đợi tầm hơn 5p sau P chạy xuống, rồi hai đứa dong lên taxi phóng thẳng ra sân bay...
Ra đến sân bay ngồi đợi hơn 1 tiếng đồng hồ nữa thì làm thủ tục... thời gian đối với mình lúc này như là một cái gì đó, có một cái gì đó mình muốn níu kéo lắm, nhưng làm sao có thể níu kéo được thời gian đây :smile:
Đôi lúc dù trả giá đắt để được quay lại quá khứ mọi người vẫn chấp nhận mà phải không nhỉ? Và mình cũng thế!
Mình đi qua đi lại, rồi lại phóng ra ngoài rút điếu thuốc ra để hút... P có lẽ lúc này chỉ nhìn mình lắc đầu...
Rồi cũng đến giờ bay sau gần hai tiếng ngồi mòn mỏi và kèm theo đó là sự lo âu biểu hiện rõ trên khuôn mặt của mình... Bỗng một bàn tay nắm lấy tay mình...
- Tay anh lạnh quá, run quá...
Đề xuất Voz: Ấu thơ trong tôi là ... Truyện/Chuyện Ma