Logo
Trang chủ
Chương 2

Chương 2

Đọc to

Ngồi trong giờ học, tâm trí tôi treo lơ lửng trên cành cây, mơ màng như người không trọng lực.

Đang mải miết suy tư thì "Bộp" một phát, ai đó nện vào lưng. Quay lại thì thằng cờ hó Mạnh đang cười nhăn nhở, chắc nó thấy tôi có vẻ đang suy nghĩ gì đó:


- Ê! Mày làm sao đấy? Nãy giờ cứ ngẩn người ra, không ghi chép bài vở gì hết là sao?


- Tao không sao.


- Không sao cái con khỉ, mày thích bốc phét hả? Bố mày nhìn mày là bố biết mày đang cảm nắng rồi đúng không?


Thằng cờ hó này nhìn ngu ngu mà cũng khôn ra phết, thế mà cũng biết tôi đang bị cảm nắng em nhỏ. Không giấu được, tôi kể hết cho nó nghe. Dù sao thì nó cũng là thằng bạn thân nhất của tôi, mà nó cũng trải qua vài ba lần tán gái rồi nên chắc cũng có kinh nghiệm hơn.


- Chuyện là thế đấy, mày ạ.


- Thế mày đã trả lại cái thẻ thư viện cho em nó chưa?


- Chưa, tao định tí nữa tan học thì đem trả.


- Thế chỉ trả lại thẻ thôi à, mày không định làm gì nữa à?


- Tao chỉ biết thế thôi, còn làm gì nữa?


- Mày ngu vcd ra, nghe bố mày bảo này.


Thế là nó thao thao bất tuyệt với tôi suốt cả giờ, vẫn xoay quanh cái vấn đề đấy.


Lúc đó tôi cảm thấy thời gian trôi chậm kinh khủng, năm tiết học mà cứ như năm mươi tiết. Đúng là tâm trạng của mấy đứa đang say nắng lúc nào cũng thế, tôi cũng chẳng phải ngoại lệ.


Tùng... tùng... tùng...


Tiếng trống báo hiệu tan học vang lên. Tôi vội vàng thu dọn sách vở, chuẩn bị lên gặp em ấy để trả lại thẻ. Cảm giác vừa hồi hộp vừa lo lắng các bạn ạ. Thấy tôi thấp thỏm thế, thằng Mạnh còn dặn:


- Mày phải nhớ những gì tao bảo đấy, biết chưa?
- Tao biết rồi.
Thế là tôi bước lên tầng ba, lớp 10 Văn nơi em học.

Chắc lớp vẫn còn sót bài nên chưa tan. Tôi đứng ngoài đợi em, tranh thủ ngắm nghía xung quanh. Các lớp và sân trường nhộn nhịp người ra về.

Đợi một lúc thì lớp em cũng tan, tôi thấy em bước ra khỏi cửa và đi về phía để xe. Tôi vội vàng bước theo em, mỗi bước chân là một sự hồi hộp, hơi thở nhanh và mạnh hơn. Chắc tôi là một đứa đa cảm, có mỗi việc trả cái thẻ thư viện thôi mà sao lại nghiêm trọng thế nhỉ?

Tôi cũng không hiểu nổi mình nữa... Bỗng dưng tôi cảm thấy sợ và không đủ dũng khí để bước đến gần em, tôi đúng là ngố (tại lúc ấy quanh em

có nhiều bạn quá làm tôi hơi run). Cuối cùng, tôi lấy hết can đảm bước đến cạnh em và nói:


- Em ơi, sáng nay em để quên thẻ thư viện ở chỗ ăn sáng này.


- Ơ! Dạ. Anh nhặt được thẻ của em ạ? Sáng nay lên lớp em tìm mãi không thấy, cứ tưởng mất rồi. Hì. Em cảm ơn anh ạ!
- Không có gì đâu em, có cái thẻ thư viện thôi mà.
- Vâng, dù sao thì em cũng muốn cảm ơn anh. Hihi


Nhìn em cười mà tôi muốn mềm nhũn cả người. Em cười thật đẹp và rạng rỡ.


- Anh ơi, thế anh học lớp nào thế anh?


- Anh học 12 Sinh.


- Vâng, anh tên gì ạ?


- Anh tên T, thế còn em?


- Em tên Quỳnh.


Trong đầu tôi chợt nghĩ "Quỳnh, cái tên đẹp như người". Hơ hơ.


Đang mải suy nghĩ thì chợt có tiếng cười đùa, hóa ra mấy đứa bạn của em đứng cạnh nãy giờ mà tôi không để ý. Xấu hổ quá ạ.


- Quỳnh ơi, ai mà đứng nói chuyện nãy giờ thế?


- Anh ơi, chọn đúng đối tượng thế.


Cả lũ cười nói làm tôi và em đều thấy ngại.

Để giải quyết vấn đề này, tôi nhanh chóng chào tạm biệt em và ra về, không quên xin số điện thoại. Em cũng chào tạm biệt tôi và đi về cùng bạn.

Trên đường về, đầu óc tôi miên man suy nghĩ về những việc vừa xảy ra, những việc sắp xảy đến.

Về đến nhà, sung sướng vì đã xin được số em, tôi nằm dài trên giường, ngủ một giấc thật đã trước khi bắt đầu hành trình mà mọi người thường gọi là "cưa cây".

Lần đầu tiên vác cưa đi làm lâm tặc chắc chắn là còn nhiều điều khó khăn, nhưng tôi mặc kệ tất cả.

Đầu tôi chỉ có hình bóng của em, hình bóng đã làm tôi điêu đứng, một cô bé xinh xắn, đáng yêu và nói chuyện cũng vô cùng duyên dáng. Nằm suy nghĩ một lúc thì tôi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay, gác lại rất nhiều suy nghĩ đang ngổn ngang trong đầu...
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Cỗ Giỗ
Quay lại truyện Tình yêu học trò
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện