Xong đời tôi rồi, giờ tính sao đây???
Tim tôi đập thình thịch như trống, híc, mà lúc đó tôi lại còn đang nắm tay QA nữa chứ. Chắc nó thốn lắm nhỉ?
Cũng may là lúc đó QA đang mải nhìn chỗ khác, còn Quỳnh thì sao?
Tôi chỉ kịp thấy đôi mắt em trước khi em quay đi, một đôi mắt đỏ hoe, đầy vẻ trách móc...
Tôi ngẩn ngơ nhìn theo bóng em khuất dần giữa dòng người đông nghịt. Thực sự lúc đó tôi muốn vùng chạy theo em lắm, nhưng vì đã trót hứa với QA là chiều nay đưa QA đi chơi nên đành ngậm ngùi làm cho xong việc...
Chắc mọi người cũng hiểu cảm giác của tôi lúc đó, đang lo nơm nớp vì chuyện này bị phát hiện thì QA bỗng quay sang hỏi:
- Anh làm gì mà cứ nhìn chằm chằm thế?
- À... Không... Anh nhìn mọi người thôi mà.
Tự nhiên mồ hôi tôi túa ra như tắm, đệch, nóng người quá đây mà.
Thấy tôi lạ, em càng gặng hỏi:
- Nói thật đi... Sao em thấy anh căng thẳng thế?
- Anh hơi mệt... Tại đi bộ suốt nãy giờ ấy mà.
- Thế mình ghé vào quán nào đó ngồi nghỉ chút nhé.
- Không cần đâu, đi tiếp thôi.
- Anh mệt rồi... Hay là mình về thôi.
- Xong hết rồi hả?
- Vâng.
- Ừ. Thế thì về cũng được...
Tôi mệt mỏi cùng QA ra bãi để xe.
Đưa QA về mà lòng cứ bồn chồn không yên, lúc nãy Quỳnh thấy mình như thế, không biết em có sao không nữa.
Vừa về đến nhà là tôi chạy ngay sang nhà em. Gặp bác trai đang ngồi ở phòng khách tiếp khách:
- Bác ơi, Quỳnh có nhà không ạ?
- Có đấy, không biết sao lúc nãy nó về nhà bác thấy mắt nó đỏ hoe, có chuyện gì à?
- Dạ, không ạ.
- Thế thì lên xem nó làm sao đi.
- Vâng ạ.
Vội vàng mò lên phòng xem em thế nào.
Nhẹ nhàng, rón rén từng bước, tôi tiến đến cửa phòng em. Cửa không khóa, tôi đẩy cửa vào, em đang ngủ...
Có lẽ em quá bất ngờ về sự việc vừa xảy ra...
Tôi tiến lại gần để nhìn rõ mặt em hơn, chắc em đã khóc rất nhiều rồi mệt quá nên ngủ thiếp đi mất. Tôi đoán thế vì vẫn còn vết nước mắt khô lại trên má...
Tôi quyết định ngồi đó chờ em tỉnh dậy để giải thích...
5 phút... 10 phút... 1 tiếng... 2 tiếng... Trôi qua.
Lúc này đã là 7h tối rồi, em vẫn chưa tỉnh, còn tôi thì vẫn ngồi đó. Đang ôm đầu suy nghĩ thì chợt có tiếng nói nhỏ ở phía cửa:
- T. Con Quỳnh nó đã dậy chưa? (Mẹ em hỏi)
- Dạ, chưa ạ.
- Cứ để nó ngủ nhé, đừng làm nó thức giấc. Mà hai đứa có chuyện gì hả?
- Không đâu ạ.
- Đừng làm nó thất vọng nhé, bác cưng nó lắm đấy. (Nói rồi mẹ em đi xuống tầng)
Trời ơi...
Chợt tôi thấy em cử động, một giọt nước mắt lăn ra từ đôi mắt em...
Ngủ mà vẫn khóc, có lẽ là khóc trong giấc mơ...
Tôi đưa tay gạt nhẹ dòng nước mắt trên má em, có lẽ vì hành động này mà em thức giấc.
Em tỉnh dậy, nhìn tôi một cách lạnh lùng. Tôi nói lắp bắp:
- Quỳnh... Nghe anh giải thích...
- Thôi đi, tôi không muốn nghe anh nói.
- Từ từ... Em hãy nghe anh...
- Không. Đừng nói gì cả, im đi... (Em vừa lắc đầu quầy quậy vừa bịt tai lại)
- Anh thực sự, thực sự xin lỗi em...
- Tôi không ngờ anh lại là con người hai mặt như vậy... Quá thất vọng...
Em đánh thùm thụp vào ngực tôi rồi khóc nức nở.
- Em cứ đánh anh, cứ mắng anh đi, nếu điều đó có thể làm em bớt đau buồn thì anh xin chịu hết.
Chỉ vì một phút sai lầm, không kiềm chế được mình mà tôi đã bị cuốn vào cái vòng tình yêu ba người luẩn quẩn này...
Tôi rất ân hận, ước gì chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng không, không thể sửa đổi quá khứ. Đúng, quá khứ không thể thay đổi nhưng có thể thay đổi tương lai...
Tôi biết rằng nếu không thay đổi ngay từ bây giờ thì tôi sẽ mất tất cả, mất cả em lẫn QA... Tôi không muốn có một kết cục như vậy...
Em vẫn khóc, đây là lần thứ hai tôi làm em khóc như vậy. Thật là một thằng bất tài, mày đã hứa sẽ không làm em khóc nữa mà T... Tại sao??????
Tiếng khóc của em nhỏ dần, bây giờ chỉ còn là những tiếng nấc nhẹ, có lẽ em đã mệt vì khóc nhiều. Tôi liều mình ôm lấy em, cũng may là lúc đó em không phản kháng nữa, tôi ôm em thật chặt, hít thở mùi hương của em.
Em gục vào lòng tôi, thổn thức không nên lời...
- Em...
- Đừng nói gì cả... Anh biết anh sai rồi. Anh sai, tất cả là do anh...
Và trong giờ phút đó, tôi đã hiểu ra: "Người tôi yêu duy nhất chỉ có em, chỉ em mà thôi, không ai có thể thay thế được cả. Tôi yêu em."
Người con gái dù mạnh mẽ đến đâu thì khi đau khổ cũng không thể chịu đựng một mình, huống chi em mới chỉ là một cô bé 16 tuổi, cái tuổi mà sóng gió chưa từng trải qua nhiều, gục ngã là điều tất nhiên. Tôi cảm thấy mình thật may mắn, vì khi em gục ngã đã có tôi kề bên, để chở che, để an ủi, để khích lệ em vượt qua...
Tôi định nói ra hết mọi thứ nhưng khi nhìn xuống thì đã thấy em nhắm mắt lại và thở đều rồi, em lại ngủ...
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng đặt em xuống giường, đắp thêm cho em chiếc chăn mỏng rồi từ từ đóng cửa phòng. Ngủ ngon em nhé.
Tôi bước xuống dưới thì gặp bố em:
- Con Quỳnh nó sao rồi?
- Dạ ổn hết rồi ạ. Em ấy đang ngủ tiếp.
- Cái con này, sao ngủ nhiều thế nhỉ.
- Cháu cũng không biết nữa ạ. Xin phép bác cháu đi về ạ.
- Ớ. Ở lại ăn cơm đã...
- Thôi bác ơi. À mà cháu hứa mùng 2 sẽ sang nhà bác rồi mà.
- Ừ nhỉ, bác già rồi nên hay quên. Thế nhớ mùng 2 phải sang đấy.
- Vâng ạ. Cháu xin phép bác về ạ.
Tôi không dám nói với bố em là em buồn quá nên mới ngủ nhiều như vậy, tôi sợ bố em sẽ nổi giận, hoặc nếu không thì cũng trở nên suy nghĩ về chuyện của hai chúng tôi. Đầu năm mới, tôi không muốn ai phải buồn cả...
Trở về nhà, cả nhà đang chờ tôi để ăn bữa cơm ngày Tết.
Híc, giờ này tôi còn đâu tâm trí mà ăn nữa, nhưng cũng phải ngồi cho nó có lệ chứ... Ăn được hai bát thì tôi bỏ lên phòng...
Đóng sầm cánh cửa lại, nằm bẹp dí trên giường, tôi thở dài ngao ngán...
Một lúc sau thì ông anh tôi lên, dường như ổng phát hiện tôi có điều gì suy nghĩ thì phải:
- Mày hôm nay làm sao thế? Mới mùng 1 mà đã ủ rũ như vậy?
- Anh không biết đâu. Giờ em đang rối lắm.
- Có chuyện gì, mày kể anh nghe, biết đâu anh giúp được.
Ban đầu tôi cũng không muốn kể đâu, tại ổng cứ nói mãi làm tôi bực quá, thôi thì kể ra cũng được, anh em với nhau.
- Chuyện là thế này...
Rồi tôi blah... blah... blah... một hồi. Ổng cũng chăm chú nghe tôi kể phết.
Nghe xong, ổng phán một câu:
- Mày sai rồi, sai rõ ràng...
- Em cũng biết là mình sai, vậy giờ em phải làm sao?
- Mày phải dứt với QA đi... Nếu mày còn dây dưa chắc chắn mày sẽ mất tất cả.
- Em cũng biết là phải thế, nhưng nếu làm vậy chắc QA đau khổ lắm.
- Đau một lần rồi thôi, mày phải hiểu thế. Giờ mày muốn cả ba người đều đau khổ hả?
T... Mày phải thay đổi thôi, mày phải dứt QA ra thôi...