Logo
Trang chủ
Chương 55

Chương 55

Đọc to

Ngủ một giấc đã đời đến tận 9 giờ sáng, tôi thấy người khoan khoái, nhẹ nhõm hẳn.

Vừa đánh răng rửa mặt xong thì điện thoại reo, thằng Mạnh gọi:
- Alo, bố mày đây.
- Đi chơi không? Cả lũ đấy, Tết nhất ở nhà rú rú làm gì.
- Ok thôi... Tao ở nhà cũng có làm gì đâu...
- Thế trưa nay sang nhà thằng Tùng làm tí nhé...
Đang định gật đầu thì sực nhớ, mùng 2, mùng 2... Chết cha, hôm nay phải sang nhà Quỳnh ăn cơm, suýt thì quên béng mất.
- À... Hôm nay tao bận đi ăn cơm rồi, để hôm khác nhé.
- Đm mày, đi chơi với anh em mà không được hả?
- Thật sự hôm nay tao bận mà, lần sau tao đi bù cho, được chưa?
- Thôi được rồi, lần sau mà không đi anh em tao phồng tôm mày luôn đấy.
- Ok, thích thế nào cũng được...

Thở dài...

Đang ngồi "gõ Dota" thì nghe tiếng mẹ gọi vọng từ dưới nhà:
- T, không ăn sáng à con?
- Con không đói đâu mẹ.
- Cái thằng này, không ăn sáng lấy sức đâu mà chịu được.
Nói xong, mẹ bưng lên cho tôi nửa cái bánh chưng to tướng.
- To thế này con ăn sao hết hả mẹ?
- Không nói nhiều, ăn đi, nhìn anh mày kìa.
- Nhưng anh lớn rồi...
- Ăn đi, ăn hết thì bảo mẹ, mẹ lấy thêm cho.
Híc, lớn đầu rồi mà còn bị ép ăn như trẻ con...

Thế là tôi vừa ngồi gặm bánh chưng, vừa đánh Dota, trong tình cảnh đó thì làm sao mà chơi cho tốt được, thành ra lại thành gánh nặng cho team. Cũng may trận đó không thua, vì thằng SF team mình đánh quá hay...
Xong game, tôi "out GG", dẹp luôn vì chán rồi.

Lên mạng đọc tin tức tí, tranh thủ nghe nhạc cho nó hứng khởi.
Không hiểu sao tôi lại "kết" cái bài "Payphone" thế các bác ạ, nghe đi nghe lại vẫn không thấy chán.

Đang nhắm mắt, đeo phone thư giãn theo điệu nhạc thì bỗng dưng có bàn tay bịt mặt tôi lại, một giọng nói nhẹ nhàng mà ấm áp vang lên:
- Đố biết ta là ai?
Haha, cái giọng này quen quá rồi còn gì nữa.
- Quỳnh. Anh biết mà...
Em cười tinh nghịch rồi ngồi xuống giường, cạnh ghế của tôi.
Quá bất ngờ, tôi đơ hết cả người, mãi mới thốt ra được một câu:
- Sao... sao em lại...
- Bất ngờ không hả? Hihi...
- Hết giận anh rồi hả?
- Ngồi đấy mà chờ hết giận...
- Thôi mà, anh xin lỗi rồi mà...
Tôi bỏ tai nghe ra, lại gần ngồi cạnh em.
Mùi hương của em thơm quá, em vẫn xinh đẹp như vậy.
Tôi không thể ngờ là mình đã từng làm nhòe đôi mắt đẹp rạng ngời của em...
Tự nhiên tôi ôm em vào lòng và nói:
- Đừng xa anh nữa, anh hứa từ giờ sẽ thay đổi, sẽ chỉ yêu mình em thôi.
- Anh nói thật chứ?
- Thật. Anh xin thề. Anh sẽ không để cô gái đáng yêu như em phải buồn nữa, thật đấy.
- Hãy cứ ôm em như này, đừng bỏ ra nhé... Em rất thích cảm giác được anh ôm thật chặt...
...
Ôm thì phải có hôn chứ nhỉ, đang chuẩn bị "tấn công" thì đột ngột ông anh mở cửa, gọi tôi oang oang:
- Thằng T ngủ chưa dậy hả?
Trời ạ, đang gay cấn mà anh ơi...
Ổng nhìn thấy cảnh chúng tôi đang ôm ấp nhau như vậy thì mặt ngớ hết cả ra rồi vội vàng nói:
- À... à... Thằng T dậy rồi hả? Ừ... vậy cũng mừng... Hai đứa cứ tự nhiên nhé... Anh đi đây.
Nói xong ổng đóng sập cửa lại rồi chuồn.
Bực thật, mất hết cả hứng rồi còn tiếp tục gì nữa.
Cả tôi và em đều nhìn nhau và cười khúc khích.
Thôi, đằng nào cũng sắp đến giờ cơm rồi. Tôi và em đi xuống nhà.
Chết dở, xuống nhà thì gặp ngay ánh mắt của ông anh tôi, ổng nháy mắt với tôi. Bực mình thật, đã làm hỏng chuyện của người ta lại còn trêu ngươi.

Thấy sắp đến giờ ăn cơm mà tôi còn định đi đâu, mẹ tôi hỏi:
- T, không ăn cơm à con?
- Không. Trưa nay con bận rồi.
- Ăn ở đâu thế?
Mẹ tôi chạy lên hỏi, nhìn thấy tôi đứng cùng Quỳnh thì cũng hiểu ra phần nào.
Mẹ cười rồi nhìn tôi nói:
- Cái thằng này, nhớ đừng có làm gì bất cẩn đấy, nhớ chưa?
- Con biết rồi. Mẹ cứ nói hoài à.
- Cháu chào cô ạ.
- Ừ. Mà cháu nhớ quản thằng T cho cô nhé, nó hay nghịch lắm đấy.
- Dạ cháu biết rồi ạ. Có cháu ở cùng anh ấy không dám quậy đâu.
- Thôi thôi được rồi, tâm sự thì để sau đi. Giờ đói lắm rồi nè...
Nói rồi tôi cầm tay Quỳnh đi ra.

Trên đường về nhà em, tôi cứ nắm tay em như vậy, mà công nhận lúc đó cũng liều thật, nắm tay như vậy lỡ QA mà thấy thì chắc là rắc rối hơn tơ vò luôn ấy chứ...
Đến nhà em rồi thì tôi mới chịu buông tay em ra. Em chạy vào nhà, xuống bếp phụ mẹ làm cơm. Tôi thì ngồi ở phòng khách nói chuyện với bố em, mà công nhận tôi với bố em nói chuyện rất hợp, hai bác cháu nói cười rất vui vẻ...

Được một lúc thì cơm cũng xong...
Nhìn mâm cơm ngày Tết mà tôi thấy thèm thuồng quá: thịt gà, thịt lợn, bánh chưng, nem rán...
Món nào nhìn cũng ngon hết cả.
Ngồi vào bàn, ít ra cũng phải mời người lớn trước rồi mới ăn chứ nhỉ.

Trong bữa cơm, bố mẹ em cứ gắp thức ăn cho tôi không à, híc:
- Ăn đi T, cứ tự nhiên...
- Vâng ạ, bác cứ để cháu tự gắp cũng được ạ.
- Ấy, người lớn gắp cho là phải ăn nhé, phúc lộc đấy.
Cũng không quên có thêm rượu. Bố em nói là ngày Tết có thể uống nhiều hơn thường ngày, nhưng tuyệt đối không được để say.

Bố mẹ em cũng giống bố mẹ tôi, ép ăn như hồi còn bé. Không từ chối được, tôi đành phải ngồi ăn hết những gì được gắp cho... Híc.
Thành ra sau khi bữa cơm kết thúc thì tôi phải nói là rất no, chưa bao giờ mà tôi phải ăn nhiều như thế.

Đang định phụ giúp em dọn dẹp thì mẹ em bảo:
- Không cần đâu T, cháu cứ ngồi với bác là được rồi.
Ấy chết, làm thế sao được. Mình đã đến ăn thì ít ra cũng phải làm gì đó chứ, chả nhẽ lại ngồi ì ra nhìn, thế thì khác gì ăn chực đâu (các bác nghĩ thế có phải không?).
- Cứ để cháu làm cho, gì chứ mấy việc này cháu thạo lắm. (Haha, lại được dịp trổ tài nói phét rồi).
- Thế thì cháu phụ cô rửa bát với con Quỳnh nhé.
- Dạ được ạ.
Lăng xăng chạy xuống bếp.
- Anh biết lúc nãy mẹ em nói gì với anh không?
- Gớm, em ở đây nghe hết rồi. Bảo anh xuống rửa bát cùng em hả?
- Đúng đấy. Hehe...
- Thế thì anh rửa hết bát đi nhé, em lên phòng đây.
- Ớ... Sao lại là anh?
- Thế lúc nãy ai ba hoa bảo mấy việc này thạo lắm nhỉ?
- À... Thì tại... (Quả này "toang" rồi).
- Hihi, được rồi, lần này em bỏ qua, nào phụ em đi.
...
Rửa xong đống bát đĩa thì buồn ngủ quá. Căng da bụng trùng da mắt mà...
Tôi hỏi:
- Anh buồn ngủ quá, lên phòng em ngủ chút nhé.
- Ai cho mà lên?
- Không cho cũng lên.
- Cứ thử xem. (Em nhéo má tôi).
- Ái da... Không cho cũng được, anh ngủ ở ghế vậy.
- Hihi, em đùa thôi, ai đời lại ngủ ở ghế trông vật vờ như vậy...
Tôi chui lên giường của em nằm ngủ một cách ngon lành, chà, đúng là giường của con gái, khác hẳn con trai thật. Cái gì cũng gọn gàng, cái gì cũng thơm thơm hết...
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ở trọ vùng cao
Quay lại truyện Tình yêu học trò
BÌNH LUẬN