Đúng là muốn đi xem phim cho yên cũng khó khăn các bác ạ.
Chuyện là em với người yêu đang xem phim, đến đoạn cao trào, cả rạp im phăng phắc thì tự dưng có thằng ngồi sau em nó cứ oang oang cái mồm:
* "Ối dào, tưởng gì chứ cảnh này chán phèo..."
Một lúc sau nó lại tiếp tục:
* "Nhìn thằng lùn xấu trai vãi..."
Không dừng lại ở đó, nó vẫn lải nhải thêm cả chục phút nữa. Em chịu hết nổi mới quay xuống nhắc:
* "Anh ơi, anh trật tự cho mọi người xem phim với." (Em cũng chả biết nó có đáng tuổi anh mình không, nhưng cứ xưng hô thế cho nó lịch sự).
Tưởng nó nghe ra, ai ngờ nó xổ ngay một câu:
* "Kệ tao, tao thích làm gì thì làm, mày là thằng nào?"
* "Em chỉ muốn nhắc anh giữ yên lặng cho mọi người xung quanh thôi mà."
* "Mày thích gây sự à?"
Haizz, gặp cái loại lì lợm thế này thì em cũng chả buồn nói nhiều, kệ cha nó luôn, em quay lên xem phim tiếp. Bực cả mình, tự nhiên lại bị ăn chửi oan, đang ấm ức thì người yêu em quay sang hỏi:
* "Nó làm anh bực mình hả?"
* "Ừ, bực chứ sao không."
* "Kệ nó đi anh, mình không cần quan tâm làm gì."
Các bác có tưởng tượng được cảnh của em lúc đó không? Vừa xem phim vừa phải nghe cái thằng kia nó ồn ào, mà đâu phải mình em nhắc, mấy người xung quanh cũng góp ý nhưng nó cứ như kiểu tai điếc ấy, vẫn cứ vênh mặt lên mà nói.
Xem xong phim, em với người yêu ra về. Đáng lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra nếu như...
Em với người yêu vừa đi vừa bàn tán về bộ phim thì đi ngang qua thằng đó. Mẹ kiếp, nó giở giọng trêu ghẹo người yêu em mới tức chứ:
* "Em gái xinh nhỉ."
* "Xin lỗi, tôi không quen anh."
* "Trước lạ sau quen mà, đi chơi với anh không?"
* "Đây là bạn gái tôi, anh đi chỗ khác đi."
* "Mày là cái thá gì mà dám cản tao?"
Đến nước này thì em chịu không nổi nữa, máu nóng bốc lên đầu, em đấm thẳng vào mặt nó một phát:
* "Tao nhịn mày lâu lắm rồi đấy, đừng có ép tao."
* "Thôi anh ơi, bỏ đi, mình đi thôi."
Nó vừa lồm cồm bò dậy vừa nói:
* "Mày cứ chờ đấy..." (Nói xong nó bỏ đi).
Haha, cứ tưởng gì ghê gớm, hóa ra chỉ mạnh mồm.
* "Anh, lần sau đừng làm thế nữa nhé."
* "Tại nó làm anh bức xúc quá."
* "Nhưng cũng không nên dùng vũ lực để giải quyết, đó chỉ là giải pháp cuối cùng thôi."
* "Em biết là nó cứng đầu lắm mà."
* "Chỉ vì em mà anh đánh nhau... Em thấy có lỗi quá."
* "Vì em thì anh làm gì anh cũng chịu."
* "Thôi, vì em mà anh liều mạng thì em cũng không muốn đâu, chỉ cần mãi yêu em là được..."
Nghe câu này mà em giật cả mình. Không biết em còn có thể yêu em ấy được bao lâu nữa, hình như tình cảm của em ấy dành cho em lớn quá rồi...
...
Đưa người yêu về đến nhà lúc 7h30, em quay xe định về thì chợt nhớ ra là còn phải mua cho anh trai mấy lọ thuốc nhỏ mắt. Chết cha, giờ này không biết hiệu thuốc còn mở không nữa...
Em phóng xe đến đoạn ngã rẽ thì tự dưng có mấy cái xe máy rú ga đuổi theo. Lúc đầu em còn tưởng bọn nó không đuổi mình, đến khi có thằng phóng lên chặn đầu xe thì em mới tá hỏa.
Trong đầu em nghĩ ngay: "Chắc là thằng lúc nãy nó gọi người đến". Giờ em mới thấm thía câu nói của người yêu: "Không nên dùng vũ lực".
Một mình em làm sao chống lại được năm thằng đây?
Em xuống xe, bọn kia cũng xuống theo. Một thằng tiến đến gần em và nói:
* "Lúc nãy mày đánh em tao phải không?" (Chỉ vào thằng lúc nãy)
* "Tại nó trêu bạn gái tao thôi."
* "Có thế mà mày cũng đánh nó à?"
* "Anh thử nghĩ xem..."
Em chưa kịp nói hết câu thì một thằng từ phía sau đã xông đến đạp em một phát, em ngã dúi xuống đường. Sau đó là màn hội đồng của bọn nó. Em không chống cự lại được đành nằm im chịu đòn. Mấy thằng khốn nạn còn dùng gậy vụt vào em nữa chứ, mỗi nhát vụt là một lần cơ thể em đau nhói lên...
Em không chịu đựng được lâu hơn nữa, mắt em bắt đầu mờ đi, đầu óc quay cuồng, em cảm giác mình sắp ngất. Thêm một cú đá nữa, em mất hết sức lực, gục xuống đường... Em cứ ngỡ mình sẽ chết ở đây thì bỗng có tiếng quát lớn:
* "Chúng mày làm cái gì thế hả?"
Em không còn sức để mở mắt nữa, nhưng nghe giọng nói thì em biết là anh trai mình. Em khẽ mở miệng, cố mấp máy vài lời, đại loại là muốn gọi anh nhưng em đã kiệt sức, em ngất đi...
Tỉnh dậy, em thấy người đau ê ẩm, toàn thân toàn là vết thương...
Em mở mắt nhìn xung quanh, hóa ra mình đang ở bệnh viện...
Công nhận em vẫn còn may, gặp được anh trai...
* "Sao, đỡ hơn chưa?" (Tiếng anh em vang lên ở cửa)
* "Anh nhìn mà không biết à, vẫn còn đau lắm."
* "Mày làm cái gì mà bị đánh ra nông nỗi này?" (Anh đưa cho em bát cháo)
* "Thì cũng là... bla bla..."
Em kể hết sự tình xảy ra tối hôm qua...
* "May cho mày là lúc đó tao vừa đi với bạn về, đi ngang qua đó thì thấy mày."
* "Em biết mà, anh lúc nào cũng bảo vệ em. Hehe."
* "Vẫn còn cười được à? Mày có biết bố mẹ lo lắng cho mày lắm không?"
* "Giờ em chừa rồi, chắc không có lần sau đâu. Hehe."
* "Mày liệu hồn đấy, sống thì phải biết mình biết ta... Cứ hùng hổ lên thì chả làm được cái gì đâu. Thôi ăn cháo đi..."
Em cầm bát cháo từ tay anh, húp sùm sụp ngon lành, chưa bao giờ em thấy đói và ăn ngon như vậy.
* "Mà bố mẹ đâu rồi anh?"
* "Đi làm hết rồi, tối qua mẹ trông mày suốt có ngủ được đâu."
* "Tại em mà làm cả nhà lo lắng..."
* "Thôi, giờ mày bình phục nhanh là được rồi. Anh ra ngoài một lát, khoảng 10h anh quay lại, mày cứ nằm nghỉ đi."
* "Em biết rồi."
Lúc bị đánh thì không đau mấy, giờ nằm xuống mới thấy người ê ẩm...
Em nhắm mắt ngủ thiếp đi một lúc, mở mắt ra thì đã thấy người yêu bên cạnh rồi:
* "Ơ, sao em..."
* "Sao anh lại bị đánh đến mức phải vào viện thế này?"
* "Từ từ, sao em biết chuyện đó?"
* "Em gọi điện cho anh, nhưng anh trai anh bắt máy, anh ấy kể cho em nghe."
Cái ông anh này, đã dặn là không được để người yêu em biết mà.
* "Anh không sao đâu mà, nghỉ ngơi chút là khỏe lại."
* "Anh còn nói được thế à, bị nặng thế cơ mà..."
Em vừa nói vừa lấy khăn lau mặt cho em, sướng không tả được. Em còn cắt cam cho em ăn nữa chứ, ực. Bị đau mà được chăm sóc thế này thì em cũng chịu.
* "Em không đi học à?"
* "Có chứ, em xin phép ra ngoài thăm anh một chút rồi lại về."
* "Thế em về đi, đừng vì anh mà ảnh hưởng đến việc học hành."
* "Anh tự chăm sóc mình được không?"
* "Được, yên tâm đi."
* "Thế em về nhé, có gì anh cứ gọi cho em."
Tin em bị đánh phải nhập viện không giữ được lâu. Buổi trưa tầm 11h30 thì cả lớp kéo đến phòng em. Thằng Mạnh vừa vào đã oang oang cái mồm:
* "Thằng T đâu rồi?"
* "Tao chưa chết đâu mà lo."
* "Ủa, tao tưởng mày chết rồi chứ, ai ngờ còn sống nhăn răng thế này."
* "Làm tao mừng hụt, tưởng được ăn thịt gà."
* "Tao còn mua sẵn chuối xanh với bó hương rồi này."
* "Thôi đi mấy ông tướng, lại còn nói thế được à." (Nhỏ lớp phó học tập nói)
* "Hehe. Bọn này đùa thôi mà."
* "Đùa cũng phải có giới hạn chứ..."
* "Thôi, không sao đâu Hoa ơi, bọn nó là bạn thân thì mới nói thế, chứ bạn bè bình thường thì ai nói thế bao giờ. Ăn hoa quả đi mọi người..."
Cả lớp kéo đến chật cả phòng, lớp có 25 mạng người mà nói ầm ĩ hết cả một góc bệnh viện.
Đến khi cả lớp về hết, chỉ còn lại một mình em cô đơn trong căn phòng bệnh thì em chợt thấy bóng dáng người quen thấp thoáng bên ngoài cửa, là Quỳnh, đúng là Quỳnh...
Em bước vào phòng, lặng lẽ nhìn em, không nói gì cả...
* "A, Quỳnh, vào đây đi em..."
Em chạy đến ôm chầm lấy em rồi khóc:
* "Nào nào, anh có chết đâu mà em khóc thế?"
* "Anh có biết lúc nghe tin anh bị đánh nhập viện em lo như thế nào không hả? Hả hả hả? Anh tồi lắm..."
* "Từ từ nghe anh nói đã nào..."
* "Không nghe gì hết, anh tồi lắm... Sao anh lại định giấu em..."
Em lặng lẽ ôm lấy Quỳnh, vuốt ve mái tóc của em ấy:
* "Anh xin lỗi, anh không có ý giấu em đâu, chỉ tại anh không muốn em lo lắng."
* "Ngốc, không muốn em lo thì anh phải nói luôn cho em biết chứ..."