Chương 64

Sau khi chia tay QA, tôi thỉnh thoảng vẫn nhớ và trò chuyện với em. Mỗi lần như thế, QA đều hỏi:
- Mình chia tay rồi anh nhỉ?
- Ừ. Đúng rồi.
Trái tim tôi đau nhói mỗi khi nói câu đó. Sâu thẳm trong lòng, tôi vẫn còn vương vấn QA...

Thời gian cứ thế trôi. Đầu tháng 3, trường tôi tổ chức ngoại khóa "Phòng chống HIV". Cứ mỗi lần ngoại khóa là y như rằng tôi, thằng Thuận và thằng Mạnh lại bị chọn làm diễn viên... Chẳng qua là ba thằng tôi có kinh nghiệm diễn kịch từ năm lớp 10 rồi, nên giờ lên 12 các thầy cô tin tưởng giao phó nhiệm vụ.

Hôm thứ Hai, giờ tập trung nghe cô phó hiệu trưởng phổ biến về hoạt động ngoại khóa sắp tới, lòng tôi đầy hưng phấn. He he, sắp được đóng kịch rồi...

À, xem nào, ngoại khóa lần này có ba trường tham gia: trường tôi, trường của QA, và một trường gì nữa ấy nhỉ, quên mất tên rồi...

Chiều thứ Ba: Buổi tập diễn kịch đầu tiên của cả nhóm.

Nhóm trường tôi gồm 10 người, tuyển chọn từ tất cả các lớp. Chúng tôi sẽ diễn một vở kịch về buôn bán ma túy.

Trong đó, tôi đóng vai thằng nghiện (người gầy, lại còn dong dỏng cao nên hợp vai quá rồi). Thằng Thuận thì vào vai ông trùm, còn tôi và thằng Mạnh là hai thằng đệ...

- Thằng Mạnh đâu, diễn tử tế xem nào.
- Anh Mạnh ơi, anh tập lại đoạn đó đi.
- Trời nóng quá, khát nước ghê.
- Không được, đoạn này lỗi rồi, phải làm như này...
- Blah... blah...

Mỗi người một ý kiến, híc, đau hết cả đầu. Dù sao thì mọi người cũng mong vở kịch thành công tốt đẹp nên mới góp ý như vậy. Nhưng mà nói nhiều thế cũng không tốt cho lắm.

Chiều thứ Tư: Buổi tập thứ hai.

- Nhanh lên, cố lên nào!
- Không, đoạn thằng Thuận đi ra thì thằng T phải đi theo.
- Ừ, thế còn đoạn bị công an bắt thì làm sao?
- Chúng mày cứ ngồi xuống, giơ tay lên đầu là ok.
- Nào, giờ bắt đầu tập lại từ đầu nào!

Cố gắng lên nào mọi người, còn hai ngày nữa là đến ngày ngoại khóa rồi.

Chiều thứ Năm: Hôm nay vinh dự được các thầy cô trong trường đến xem tiết mục của chúng tôi (duyệt trước mà).

- Hôm nay tập có vẻ tốt hơn hôm qua rồi đấy các em.
- Nào nào, tập trung vào đi nào.
- Mặt không được xị xuống như thế, tươi cười lên đi T.

Các thầy cô thì xem và góp ý, nhận xét. Còn mấy đứa cùng khối 12 thì ngồi xem rồi cười ha ha, lại còn quay phim nữa chứ...

Chiều thứ Sáu: Ngày diễn ra buổi ngoại khóa.

- Mới có 1h30 mà đã đông thế này rồi (tôi thở dài nói).
- Cằn nhằn gì nữa, lo tìm chỗ thay trang phục đi.
- Mà tao thấy run quá bọn mày ạ, lần đầu tiên diễn trước đông người thế này.
- Bọn tao không run à? Nhưng mà cố lên, run một lúc rồi hết ngay ấy mà.

Mở đầu cho buổi ngoại khóa là các hoạt động văn nghệ, ca nhạc, rồi các trò chơi... Mãi đến gần cuối, khi MC nói:

- Sau đây là phần thi tiểu phẩm của ba trường tham gia (lúc đó cả nhà biểu diễn trung tâm mới ồ hết lên, mọi người đều đứng dậy để quan sát phần thi được coi là hấp dẫn nhất).
- Tiểu phẩm của trường mình ra cuối cùng phải không (tôi hồi hộp hỏi).
- Ừ. Chuẩn bị hết chưa? Nhớ đừng run đấy.
- Không run sao được. Nhìn tay tao đây này.
- Run thì ăn kẹo đi (thằng Thuận nói rồi vứt hộp kẹo bạc hà cho tôi).

Vừa nhai kẹo vừa quan sát các tiết mục của hai trường còn lại. Chà, họ diễn cũng khá hay đấy chứ...

Dần dần, tiết mục của trường QA và trường X cũng kết thúc. Sau đây là phần thi của đội chúng tôi. Tim tôi lúc đó đập thình thịch, người vã mồ hôi rất nhiều.

Cũng may mà trước khi chúng tôi ra sân khấu biểu diễn, thầy giáo chủ nhiệm đến động viên và nói:

- Cố lên các em, cứ bình tĩnh mà diễn, diễn sao cho hết khả năng của mình đi.

Nghe được câu đó thì tôi cũng bớt lo phần nào và cảm thấy tự tin hơn:

- Nào, cố lên nào!
- Đúng. Diễn thôi!

Vừa dứt lời thì tiếng của MC cũng vang lên:

- Sau đây là phần thi tiểu phẩm đến từ trường THPT Chuyên.

Lúc bước ra sân khấu, đứng trước rất đông người, tôi cảm thấy nỗi lo lắng như biến mất. Thay vào đó là cảm giác tự hào và đầy hưng phấn. Nhiều người nhìn như này thì mình phải cố diễn sao cho thật xuất sắc mới được!

Bắt đầu rồi thì cũng không còn suy nghĩ gì nữa, tôi chỉ cố gắng để hoàn thành thật tốt vai diễn của mình.

Lần diễn kịch đó tôi nhớ nhất một đoạn. Đó là khi tôi được cho một ít ma túy, tôi ra chỗ rìa sân khấu ngồi và giả vờ hít. Mà công nhận lúc đó tôi chơi như thật vậy (theo lời mấy đứa bạn ngồi trên nhận xét). Lấy bật lửa ra rồi hơ hơ dưới miếng bạc, cũng hít hít rồi nhắm mắt tận hưởng cảm giác phê (xem phim nhiều khi cũng có cảnh như này).

Và đây, khi đã phê rồi thì tôi nhắm nghiền hai mắt rồi nằm dài ra phía rìa sân khấu đó. Cơ mà lúc đó cả hội trường thấy tôi diễn như vậy thì ồ hết lên. Không biết là tôi diễn hay quá hay dở quá mà tất cả mọi người đều ồ lên như vậy. Lúc nằm tôi nghe đâu đó tiếng huýt sáo cổ vũ của mấy đứa bạn...

Cuối cùng, tiểu phẩm của trường tôi cũng kết thúc một cách tốt đẹp. Tuy trường tôi không giành được vị trí nhất nhưng không sao, đứng thứ hai cũng được rồi, hơi tiếc.

5h thì buổi ngoại khóa kết thúc, mọi người lũ lượt kéo nhau ra về.

Nhóm tham gia tiểu phẩm của chúng tôi tụ tập lại với nhau ăn mừng về thành quả đã đạt được. Phải nói là vui lắm ý.

Đang vui vẻ nói chuyện thì chợt thằng Thuận huých vào hông tôi:

- Kìa T.

Tôi quay ra đằng sau, hóa ra là Quỳnh. Tôi bỏ nhóm chạy lại chỗ Quỳnh và nói:

- Em chưa về sao?
- Anh ở đây thì làm sao em về được? Sao, diễn có mệt không?
- Mệt lắm chứ.
- Mồ hôi vẫn còn kìa (vừa nói em vừa lấy khăn lau cho tôi, hị hị, khoái quá).
- Lúc lên anh run quá, may mà vẫn hoàn thành được vai diễn.
- Hi hi. Anh diễn tốt lắm, nhất là lúc anh giả vờ phê thuốc ấy, lúc đó nhìn như thật luôn.
- Ai cũng nói với anh là lúc đó anh diễn như thật. He he, diễn viên đầy kinh nghiệm mà lại.
- Hứ. Lại ba hoa rồi.
- Mà anh khát nước quá.
- Để em đi mua nước cho.
- Không cần đâu.
- Sao lại không cần?
- Thế này là đủ...

Nói rồi tôi kéo em lại, hôn em một cách thỏa thích. Ực, lần này tôi dùng lưỡi khám phá hết miệng em luôn! Cơ mà mấy lần trước em chỉ đáp lại tôi một cách nhẹ nhàng, không hiểu sao lần này em lại hưởng ứng mãnh liệt quá...

Buông em ra, cả hai cùng thở hổn hển, hôn sâu cũng mệt phết ấy chứ, hơn 5 phút mà lại...

- Giờ thì anh hết khát rồi. He he.
Em hơi đỏ mặt, ngượng ngùng rồi nói:
- Ghét anh lắm, lúc nào cũng chỉ bắt nạt em thôi.
- He he. Thôi mình về đi em.

Tôi cầm tay em đi về trong cảm giác hạnh phúc ngập tràn mà không để ý rằng đâu đó quanh đây đang có một ánh mắt nhìn về phía tôi, một ánh mắt đầy sự buồn bã và nuối tiếc...
 

Đề xuất Voz: Thu đã về trên đất Hải Phòng
Quay lại truyện Tình yêu học trò
BÌNH LUẬN