Từ sau khi chia tay QA, tôi dồn hết thời gian chăm sóc Quỳnh.
Sáng nào tôi cũng mua đồ ăn sáng kèm hộp sữa mang đến lớp cho em.
Nhưng mỗi lần tôi đến, lại có tiếng xì xào của mấy đứa bạn. Thêm nữa, em chạy ra thì cằn nhằn:
- Em tự đi mua được mà, anh không cần làm thế đâu.
- Yên nào. Anh đã mua là phải nhận, rõ chưa? Em thì có chịu ăn uống đầy đủ đâu.
- Nhưng mỗi lần anh mang lên cho em là y như rằng...
- Kệ người ta chứ, bạn trai mua đồ cho bạn gái mình là sai à?
- Nhưng...
- Không nhưng nhị gì hết, nói nữa là anh hôn đấy.
- Cái gì? Anh dám hả?
- Hehe. Sao lại không dám? Anh làm luôn nè. (Tôi giả vờ hôn em)
Em vội kêu "Á" rồi chạy tót vào lớp.
Hờ hờ, đáng yêu hết biết.
Chiều, ngồi nhà một mình chán quá, thằng anh lại đi công việc rồi... Đang định nổi máu "qwerty" thì có tin nhắn, của QA. Chuyện gì đây?
- Chiều hôm qua anh diễn hay lắm đấy.
- Bỏ bao công sức tập luyện mà. Haha
Chia tay rồi, nhưng tôi và QA vẫn nói chuyện bình thường, đôi khi còn hơn cả lúc yêu nhau.
- Em có chuyện quan trọng muốn nói, tối nay em hẹn anh ở quán Smile nhé.
- Việc gì mà không nói luôn?
- Có lẽ phải gặp trực tiếp em mới nói được.
- Ừ. Được rồi. Hẹn tối nay. Ok.
Mà QA hẹn gặp mình có chuyện gì nhỉ? Lúc nãy nhắn tin giọng buồn buồn, không giống mọi ngày.
8h tối. Tôi tắm rửa sạch sẽ, làm tý keo vuốt tóc của thằng anh cho nó bảnh.
Vừa đỗ xe trước quán đã thấy xe QA ở đó rồi, đến sớm thế?
- Em ngồi đây. (Giọng QA vang lên)
- Sao em đến sớm vậy? (Tôi vừa nói vừa kéo ghế ngồi xuống đối diện em)
- Thỉnh thoảng thay đổi giờ giấc cũng tốt anh ạ. Không nên quá khắt khe trong cuộc sống.
- Em uống gì để anh gọi? (Tôi phá tan bầu không khí trầm tĩnh)
- Cho em một cafe sữa.
- Anh ơi, cho em một cafe sữa và một ly trà chanh.
Tôi nhâm nhi ly nước, lắng nghe QA kể hết tâm sự, những điều thầm kín trong thời gian qua.
Thật bất ngờ, QA nói thời gian qua có rất nhiều người theo đuổi em, nhưng không ai thành công.
- Tại sao em lại chọn anh?
- Vì ở anh có nét gì đó làm em cảm thấy anh là người em tìm kiếm bấy lâu.
- Anh hoàn toàn là một người bình thường, học lực cũng bình thường, không phải hotboy, nhà không giàu... Nói chung, anh là một chàng trai bình thường như bao người khác.
- Đúng. Anh là một người bình thường, nhưng chính sự bình thường của anh lại làm em say đắm. Từ cái nhìn đầu tiên của anh trong phòng thi, em đã xao xuyến và rung động. Sau kỳ thi đó, em cứ nghĩ sẽ không gặp lại anh nữa, nhưng không... Em rất may mắn khi gặp lại anh ở sân cầu lông. Lúc đó, em tự nhủ phải nắm lấy cơ hội này, em tìm cách gần gũi với anh và thực sự em rất vui mỗi lần ở bên anh.
- Em là một cô gái rất tốt, anh hy vọng sau khi chia tay anh em sẽ tìm được người tốt hơn anh.
- Anh biết không? Hôm anh nói lời chia tay, em đã khóc cả đêm, khóc rất nhiều. Khi anh chấp nhận yêu em, em đã rất vui và nghĩ rằng tình yêu sẽ dài lâu... Nhưng... (Em nói như sắp khóc, mắt em đỏ hoe, tội nghiệp thật).
- Anh xin lỗi vì đã làm vậy, giá như anh gặp em sớm hơn, đúng, giá như vậy thì bây giờ mình có thể hạnh phúc bên nhau. Anh ân hận vì đã làm tổn thương một người con gái như em...
- Em sẽ luôn yêu anh và quan tâm đến anh. Dù chỉ là quan tâm từ một phía cũng đủ rồi. Em hy vọng sẽ luôn bên anh, nhưng có lẽ điều đó không thể nữa rồi.
- Tại sao? Em vẫn có thể gặp anh mỗi sáng mà.
- Em... em sắp phải chuyển vào TP HCM sống cùng bố mẹ.
- Hả? Tại sao? Không phải vì giận anh mà em bỏ vào đó chứ?
- Không. Không phải vì anh đâu. Thực ra em phải đi trước Tết rồi, nhưng em năn nỉ bố mẹ cho em ở lại đây qua Tết rồi mới đi... Em muốn cùng anh đón Tết trong niềm hạnh phúc và ấm áp.
- Thế bao giờ em đi?
- Chỉ hai ngày nữa là em đi rồi. Vì thế em hẹn anh ra đây để nói hết những suy nghĩ của em.
- Liệu em có quay lại đây nữa không?
- Em không biết, có lẽ là...
- Có lẽ? Em hãy nói chắc chắn đi. (Tôi nói liên hồi và gấp gáp)
- Em chỉ mong anh hãy sống vui vẻ và hạnh phúc với Quỳnh. Em ấy thực sự rất tốt đấy.
- Có một điều anh đã giấu em bấy lâu... Thực ra khi ở bên em anh cũng cảm thấy rất ấm áp, em đã đem đến luồng gió mới cho tâm hồn anh. Sau này, nếu có duyên nhất định mình sẽ gặp lại nhau.
- Hy vọng là vậy.
4 giờ chiều tại sân bay.
Tôi và Quỳnh ra tiễn QA. Trước khi lên máy bay, QA ôm tôi và nói:
- Anh nhớ trân trọng tình yêu của mình đấy.
Ôm tôi xong thì quay sang ôm Quỳnh. Không biết hai người nói gì mà cười khúc khích.
- Thôi. Đến giờ bay rồi, hai người về đi, không cần tiễn nữa đâu...
Tôi và Quỳnh đứng đó nhìn theo QA cho đến khi bóng dáng em khuất sau dòng người đông đúc.
Nhìn theo chiếc máy bay từ từ bay lên bầu trời, trong đầu tôi thầm nghĩ:
- Đúng. Nếu có duyên, anh nhất định sẽ lại được gặp em trong tương lai không xa...