Suốt cả chiều hôm đó, trên đường đi mà lòng tôi nóng như lửa đốt, gọi điện thoại, nhắn tin cho Quỳnh đều bặt vô âm tín...
Vừa xuống bến xe, tôi vội vàng bắt xe ôm về nhà. Về đến nhà, chỉ kịp vứt cái ba lô, tôi lao ngay sang nhà Quỳnh:
- T. Sao vừa về đã đi đâu thế?
- Con có chút việc bận, lát nữa con về.
Chạy vội sang nhà Quỳnh thì thấy cửa khóa trái, linh cảm chẳng lành bắt đầu bủa vây lấy tôi...
Hàng loạt câu hỏi xoáy sâu vào tâm trí: Em đã đi đâu? Tại sao lại không nghe máy? Giờ này mà cả nhà lại đi đâu nhỉ?
Chợt nhớ tới mấy đứa bạn thân của em, tôi bấm máy gọi thử cho Ly (người yêu của thằng Ngọc, em này cũng khá thân với Quỳnh):
- Alo. Ly hả?
- Dạ vâng, em Ly đây ạ.
- Em có biết Quỳnh bị sao không? Anh gọi điện từ sáng đến giờ mà không thấy em nó bắt máy.
- À...Quỳnh nó...
- Làm sao? Em nói nhanh đi (Tôi sốt ruột gắt lên)
- Anh hứa với em là phải giữ bình tĩnh đấy nhé.
- Nhanh lên đi!
- Quỳnh nó bị ung thư máu, giờ đang ở bệnh viện. (Vừa nói, Ly vừa nức nở)
Nghe xong, tôi như chết lặng, sững sờ như bị sét đánh ngang tai:
- Cái gì? Tại sao? Tại sao anh lại không hề biết chuyện này?
- Nó bảo giấu anh, không muốn anh lo lắng vì anh còn kỳ thi Đại học quan trọng.
- Bệnh này đã lâu chưa? Giờ Quỳnh đang điều trị ở bệnh viện nào?
- Bệnh viện X, khoa Y, phòng Z (Em không tiện nêu địa chỉ cụ thể ạ)
Tôi phóng nhanh như bay về nhà, lấy xe và phi thẳng đến bệnh viện...
Tôi chạy như người mất hồn, mấy lần suýt đụng phải người đi đường trong bệnh viện, cũng may mà không ai trách móc gì.
Đến nơi, tôi thở hồng hộc vì chạy một mạch từ khu để xe của bệnh viện lên tận tầng ba...
Bố mẹ em đang ngồi bệt ở trước cửa phòng "Cấp cứu", tôi thấy rõ được nét buồn bã, lo lắng hằn sâu trên khuôn mặt của cả hai người.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Đôi Mắt Bồ Câu