Logo
Trang chủ
Chương 73

Chương 73

Đọc to

ôi nhẹ nhàng đến gần và cất tiếng:

- Cháu xin lỗi, cháu đến hơi muộn.

- Không phải lỗi của cháu đâu, đừng tự trách mình quá.

- Quỳnh sẽ không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu... (Tôi vừa nói, vừa tự nhủ với lòng mình)

- Ừ. Con bé sẽ không sao đâu, nó mạnh mẽ lắm mà. (Những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài trên gò má mẹ em)

Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi, trôi đi, ba con người chìm trong hi vọng và lo lắng tột cùng...

Bất chợt, cánh cửa phòng bật mở và các bác sĩ bước ra, tôi đứng ở xa nên không nghe rõ được gì, chỉ loáng thoáng nghe được: "Hi vọng rất mong manh, mọi người nên tranh thủ nốt thời gian còn lại..."

Mẹ em khóc nấc lên, gần như ngất lịm đi...

Tôi lao vội vào phòng bệnh, trông em lúc này thật đáng thương và tội nghiệp, xung quanh em là vô số dây nhợ, lọ thuốc chằng chịt...

Tiến lại gần giường bệnh, cầm lấy đôi bàn tay xanh xao của em, nhìn em mà lòng tôi quặn thắt, chỉ muốn khóc thành tiếng... Ước gì tôi có thể làm gì đó, san sẻ bớt nỗi đau mà em đang phải gánh chịu.

Chỉ mới xa nhau có mấy ngày mà giờ nhìn em đã thay đổi quá nhiều, căn bệnh quái ác đã biến người con gái tươi tắn, đáng yêu của tôi trở nên tàn tạ thế này đây.

Tôi nhẹ nhàng thì thầm vào tai em:

- Tại sao em không nói cho anh biết? Tại sao hả em?

Em cất giọng yếu ớt đáp lời:

- Ngốc ạ, anh còn phải thi mà, đừng vì chuyện của em mà làm lỡ dở tương lai của anh.

Không ngờ ngay cả lúc này đây, khi bản thân đang mang trong mình bệnh nặng, em vẫn lo lắng và quan tâm cho tôi. Những giọt nước mắt nóng hổi bắt đầu lăn dài trên má tôi, tôi đã bật khóc... Người con gái này quá tốt, quá dịu dàng, tại sao cuộc sống lại bất công với em đến như vậy?

- Anh, đừng khóc mà. Con trai thì không được khóc chứ.

- Tại sao? Tại sao hả em? (Lúc này mắt tôi đã nhòe đi vì nước mắt)

- Em sẽ ổn thôi mà, rồi em sẽ lại được cùng anh đi dạo dưới những tán cây xanh mát, được anh nắm tay và ôm thật chặt vào lòng.

- Phải, em sẽ ổn thôi, nhất định là như vậy (Tôi vẫn không thể kiềm chế được sự xúc động đang dâng trào trong lòng mình)

Từ nãy giờ, bố mẹ em vẫn đứng lặng lẽ ngoài cửa quan sát chúng tôi.

- Tất cả rồi sẽ trở lại bình thường thôi, nhất định là như vậy mà. (Mẹ em nghẹn ngào nói)

- Con sẽ khỏe lại thôi, mẹ đừng lo lắng quá.

- Ừ. Con gái mẹ mạnh mẽ lắm mà, phải khỏe lại chứ, thằng T nó còn đang chờ con đây này.

- Anh ấy nhất định sẽ chờ con mà. (Em khẽ mỉm cười)

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Chị em, cô giáo...tình yêu...
Quay lại truyện Tình yêu học trò
BÌNH LUẬN