Giờ đây, cầm giấy báo đỗ Đại học trong tay, dự định sẽ chạy sang khoe với em nay còn đâu?
Trước đây, anh đã tưởng tượng ra vô vàn viễn cảnh tươi đẹp, khi anh chạy sang khoe với em rằng mình đã đỗ Đại học, em sẽ vui vẻ ôm chầm lấy anh, thủ thỉ những lời nói ngọt ngào bên tai anh...
Những kỷ niệm về em quá êm đềm khiến anh không dám, không thể quên.
Những giây phút cuối cùng, em đã nói rằng: "Ở bên anh, em rất hạnh phúc, em không hối hận..." Phải, anh cũng thế, cảm ơn em, thiên thần đã đem đến ánh sáng cho cuộc sống của anh...
Anh yêu em, anh đã tìm thấy được phần tốt đẹp trong con người của mình.
Anh yêu em để mỗi sáng thức dậy đều hướng suy nghĩ về một người nào đó và thầm mong người đó cũng sẽ nghĩ về mình, để mỗi buổi đêm có thể cầu chúc ai đó ngon giấc, để bầu trời không chỉ đơn thuần là những mảng màu xanh trắng, mà còn chất chứa cả niềm hân hoan lẫn nỗi buồn tủi, và để biết mình vẫn còn những xúc cảm mãnh liệt, vẫn đang tồn tại rất mạnh mẽ, ít nhất là trong thế giới của một người.
Cảm ơn em, cảm ơn em đã để anh được yêu em...
(Chap 74: The End)
Cũng đã hơn 1 năm kể từ lúc em ra đi.
Giờ đây anh đã thực hiện được lời hứa với em, anh đã đỗ Đại học rồi đấy.
Năm đầu Đại học, tuy có chút bỡ ngỡ nhưng tôi cũng nhanh chóng hòa nhập vào cuộc sống nhộn nhịp nơi đất cổ Hà Nội...
Từ lúc đó đến giờ, tôi vẫn chưa dám mở lòng mình đón nhận bất cứ người con gái nào, tất cả vẫn còn quá mới mẻ và lạ lẫm... Ngỡ như mới hôm qua vậy...
Trong khi lũ bạn cùng phòng đi chơi vào những ngày nghỉ thì tôi lại chọn cách ngồi một mình trong phòng, tận hưởng cảm giác cô đơn, cái cảm giác đó nó ăn sâu vào trong tôi kể từ khi em ra đi, thành ra giờ đây, cô đơn đối với tôi nó như một thói quen vậy...
Có lần em hỏi anh: "Anh yêu em đến mức nào?" Lúc đó anh quá bối rối để có thể trả lời, nhưng bây giờ thì anh hoàn toàn có thể có câu trả lời cho em rồi đấy:
* Anh yêu em đủ để hỏi em đi đâu với ai, mấy giờ về... anh ghen.
* Anh yêu em đủ để buộc em chăm chỉ ăn cơm thay vì ăn quà vặt linh tinh... Anh sợ em không đủ sức khỏe.
* Anh yêu em đủ để bắt em mang áo khoác mỗi khi ra ngoài vì em chẳng bao giờ chịu mang áo với lý do em ra ngoài có tí xíu... Anh sợ em ốm.
* Anh yêu em đủ để bắt em đi ngủ sớm thay vì online đến tận nửa đêm... Anh sợ em thức khuya.
* Anh yêu em đủ để ngồi nghe em nói mãi về những chuyện làm em vui vì như thế anh cũng sẽ vui... Anh sợ em kể chúng cho người khác.
* Anh yêu em đủ để đi mọi nơi em thích với em vì anh muốn nhìn thấy nụ cười của em... Anh sợ người khác sánh bước cùng em.
* Anh yêu em đủ để nói câu "anh yêu em" vì dù anh có nói hàng trăm lần thì anh vẫn muốn nói... anh sợ em nghe được từ một ai đó.
* Anh yêu em đủ để nắm tay em đi suốt quãng đường còn lại vì anh muốn làm người đi cùng em chứ không phải một ai khác... anh sợ lạc mất em.
* Anh yêu em đủ để nhìn thấy sự tức giận, thất vọng và nước mắt của em vì anh muốn là người luôn bên cạnh em... Anh sợ để em một mình.
* Anh yêu em đủ để buộc em phải chịu trách nhiệm với những việc mình làm vì anh muốn em học tính tự lập, đương đầu với khó khăn... Anh sợ em gục ngã.