**Đôi Lời Tâm Sự**
Em – Người con gái đã thay đổi cuộc đời anh. Người mà anh đã yêu thật lòng, đúng vậy, anh đã yêu em như thế, nhẹ nhàng và sâu đậm.
Em ---:
* Là người sẽ đùn đẩy hết đồ đạc sang cho anh xách để được rảnh tay chờ anh nắm...
* Là người có thể đứng bất động không nhúc nhích trong vòng 10 phút để anh ôm, ôm thật chặt...
* Là người chẳng bao giờ chịu gọi cho anh nhưng sẵn sàng tám với anh thật lâu khi anh gọi đến...
* Là người lúc nào cũng sẽ càu nhàu ngăn cản không cho anh mua đồ lung tung nhưng mọi ngăn cản đều vô hiệu lực...
* Là người lúc nào cũng cảm thấy bé nhỏ trước anh nhưng luôn tỏ ra mình lớn lắm nhé.
* Là người luôn cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm của anh dành cho, luôn thấy tự ti vì mình chẳng bằng những cô gái anh từng yêu...
* Là người luôn lẵng nhẵng hỏi anh câu "Sao anh lại thích em?" hay đại loại "Anh có yêu em thật không chứ?" mặc dù em đã biết tỏng câu trả lời rồi.
* Là người sẽ bắt anh dẫn đi ăn đi chơi khắp nơi nhưng cũng có thể ngồi lặng cùng anh ở một nơi rất lâu, rất lâu vì anh muốn yên tĩnh...
* Là người bắt anh ăn cơm uống thuốc đầy đủ mỗi khi anh bị bệnh, thôi rồi anh bị quản thúc mất rồi...
* Là người lúc nào cũng ca bài ca "anh đi học đi", "đi dọn phòng đi", "đi ngủ đi"...
* Là người sáng sáng kêu anh thức dậy không cho anh ngủ nướng thêm phút nào.
* Là người la mắng anh nhiều nhất nhưng chỉ cần anh chạy lại nắm tay rồi mỉm cười là em lại quên béng ngay chuyện bực mình ban nãy.
****
Anh nhớ cái nắm tay khi mình cùng nhau sánh bước, để lần đầu tiên anh nhận ra rằng một bàn tay luôn cần có một bàn tay.
Nhớ nụ cười như mùa thu tỏa nắng trên gương mặt em, để lần đầu tiên anh biết được rằng hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản thế thôi.
Anh nhớ những lúc em nhõng nhẽo với anh chỉ vì những lý do vô cùng nhỏ bé như: Quên sang đón em, quên ăn sáng hoặc chỉ là đi học muộn...
****
Có lẽ bây giờ tất cả đã là quá khứ... Hãy cứ để gió cuốn đi...
Vẫn con đường ấy nhưng một mình anh bước, khoảng trống bàn tay không còn được em lấp đầy.
Gương mặt em giờ xa vời với anh và nụ cười ngày nào không còn được thấy nữa???
Yêu thương nhẹ lắm, anh đã cố gắng giữ nhưng không thể, để bây giờ nó tuột khỏi tầm tay. Tiếc nuối, đau khổ hay hối hận? Anh tự hỏi lòng mình để rồi chính anh cũng không có câu trả lời. Chỉ biết rằng giờ đây trong anh có một khoảng trống không thể lấp đầy.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Gặp em