Chương 107
- 1… 2… 3 chạy!
Vừa mở chốt cửa cho thằng Bình xong, cả lũ chạy nhốn nháo khắp sân trường, khi thằng Bình nó nổi khùng, quyết định hóa sát thủ đi hạ sát từng thằng một, tự nhiên bọn tôi lại có trò đuổi bắt trên sân trường, kể ra cũng vui quá thể!
Trống, vào lớp! Lâu rồi mới bị gọi lên bảng, kiểm tra bài cũ môn địa! Tôi học rồi, nhưng thế đéo nào được có 7, giờ vẫn có những thắc mắc không thể giải đáp nổi!
- Ầy, K ơi!
- Ơi, nhớ tao à mà gọi! – Tôi trả lời thằng Kiều khi nó cố gọi tôi từ tít tổ phía bên kia lớp!
- Tý ra nói chuyện với anh chút!
- Rồi, rồi, ra chơi! – Tôi đáp!
Quay ra với thằng Đô ngồi bên cạnh, nó nói!
- Lâu rồi anh mới thấy chú hoạt bát trở lại!
- Ý mày tao bị liệt hay bị câm? – Tôi chơi nó một vố!
- Không, ý tao là mày đéo trốn đi đâu nữa, giờ ra chơi tao có bao giờ thấy mày đâu!
- À à!
Nói, rồi viết bài, giờ tôi như vậy ai cũng thấy lạ! hài!
Chẳng mấy chốc bác bảo vệ đáng yêu đã đánh trống hết tiết, sao cứ mỗi khi bác đánh trống ra chơi hay ra về, cháu lại thấy bác thân thương quá vậy!
Vừa bước ra cửa lớp, bị thằng Kiều lôi ngay ra phía sau trường, thế quái nào?
Lại, màu hoa sữa rơi đầy trên tóc, gió thổi là lại rũ xuống, cả một khoảng sân đầy những hoa là hoa, trắng cả một vùng!
Đứng trong cái khung cảnh thơ mộng ấy, tôi và thằng Kiều, hai đứa con trai nhìn nhau nói chuyện :nothing:.
- Chuyện gì?
Đề xuất Voz: Tán Gái Ở Nhà