Chương 108

- Mày ác thật đấy?
- Gì?
- Về Nguyệt.
- Chia tay rồi! – Tôi nói!
- Nguyệt kể với tao rồi! – Kiều đáp!
- Thế thì sao nào?. – Tôi Vẫn không quan tâm.
- Mày đang giả vờ ngu ngu đúng không?

Thở dài, cúi mặt, hít một hơi thật lâu, nhìn thẳng vào mắt nó, tôi nói thật chậm.
- Ầy, muốn nói gì nói luôn đi nào?
- Mày yêu Nguyệt thật không? – Hỏi liên quan vỗn lài.
- Không! – Không cần suy nghĩ.
- Vậy à?
- Ờ! – Tôi lạnh lùng đáp.
- Vậy coi như tao chưa nói gì. – Nó nói
- Ờm, vậy tao đi.

Nói, rồi tôi đi về phía đám con trai đang nói chuyện rôm rả, một ngày mới học dần cách quen với việc bình thường hóa mọi thứ, tôi không yêu Nguyệt, chỉ là thích thôi!
Nhưng cái từ thích ấy, sao mà nó nặng nề và đậm sâu đến vậy.

Rất đơn giản mà, phải không!!!!

Chiều tối….

…. ôi, chẳng lẽ ra ôm bác bảo vệ thắm thiết một cái, tiếng trống báo tan học vang lên, hạnh phúc quá!
Lũ lượt học sinh ra về, đứa nào cũng vui vẻ yêu đời!

Đề xuất Tiên Hiệp: Ta thật là nhân vật phản diện a
BÌNH LUẬN