Chương 111

Đúng lúc ấy, trên bầu trời, tiếng sấm vang lên, khiến hai đứa cũng thập phần sợ hãi. Ông trời hay dọa những người thánh thiện như mình quá mà?

Có tiếng máy bay trên bầu trời, cũng không rõ lắm, ngước lên bầu trời nhìn, mờ ảo cái gì nhỏ xíu. Bỗng nhiên Len thở dài một cái, làm tôi cũng lạ lẫm quay sang.

- Không biết sấm có đánh trúng máy bay không nữa? – Len tự nhiên nói.
- Chắc là không đâu?
- Sao cậu biết?
- Thì tớ là phi công nên tớ biết mà.
- Lại thế rồi, ảo tưởng quá kìa… - Len khẽ nhăn mặt.
- Ừ thì tớ hay nằm mơ mình là phi công, rồi băng qua bầu trời toàn mây đen xám xịt, lái máy bay lướt qua từng ánh sáng tử thần của sấm chớp…
- Thôi, cậu ơi, nói nữa, sấm chớp nghe thấy nó giáng xuống thì tớ với cậu đen hết người đấy?
- Rồi, tớ thôi đây…

Hai đứa cùng mỉm cười, rồi lặng lẽ im lặng không một lý do, chắc cũng là lúc chiếc xe bus vừa cập bến. Len vẫy tay chào tôi, rồi đi lên xe bus… qua ô cửa sổ, cô nàng nói.

- Từ giờ tớ sẽ gọi cậu là phi công nhé?
- Tất nhiên là …. Không rồi, cậu thử đi, xem tớ sẽ làm gì…

Tay tôi vẫn vẫy, xe bus đi ngang qua, rồi mất hẳn phía con đường, còn lại chiếc áo khoác mỏng của Len, và chiếc ô tôi từng mượn cô nàng… đấy là lần cuối cùng tôi gặp Len, của quá khứ.

Trở lại hiện tại, cái khoảnh khắc chiều tà sau một ngày mới nó khiến tôi dường như bấp bênh hơn rất nhiều. Thật thú vị, khi người ngồi cạnh tôi lúc này là Len.

- À, còn cái ô và cái áo, hình như bây giờ tớ vẫn còn giữ đấy? – Tôi tự nhiên bật cười, sau một lúc ngồi yên nghĩ lại chuyện quá khứ.
- Thật hả? – Cô nàng tròn xoe mắt.
- Nhưng giờ trông mấy thứ ấy tàn tạ lắm rồi. hì hì.
- Cậu đúng là.
- Tớ xin lỗi mà…
- Rồi tha lỗi cho cậu. Mà, Phi công này.
- ….. – Im lặng vài giây – Gì vậy cậu.
- Không có gì, hì.
- Cậu đúng là… - Tôi bắt chước cô nàng.

Đề xuất Tiên Hiệp: Vô Địch Thiên Mệnh
BÌNH LUẬN