Chương 110
Mỗi lần Len và tôi có chút gì để nhớ, thì mỗi lần đó đều gắn liền với những cơn mưa lớn. Có thể tự cười nhẹ và nhủ rằng, những thứ tôi đặt tên là kỷ niệm ấy, thật ra, tôi chưa từng trân trọng và cố gắng nhớ đến nó.
Trong cái khắc nghiệt của thời tiết, tôi và Quỳnh ướt đẫm hết, cả sách vở, đồ dùng học tập nữa, vậy mà vẫn cười ha hả, và có vẻ gì đó chẳng bận tâm lắm đến cái ẩm ướt đấy.
Chiếc áo khoác mỏng che cho hai đứa, hay đúng hơn là cái thứ dùng để đội mưa đi về, chẳng thể so sánh với một cái ô, hay tấm áo mưa dày cộp được. Cũng hứng chọn một vũng nước lớn, nặng trịch.
- Ướt hết rồi này. – Tóc Len bết lại trên má, đôi mắt hơi nhắm lại. Mưa cứ chực chờ vậy mà tát thẳng vào khuôn mặt cả hai đứa, buốt thật, nhưng cứ trơ ra vậy hồi lâu, nên cũng quen.
- Ai chơi cái trò tắm mưa này nhỉ? Giờ còn kêu à. – Tôi cùng Len chạy thật nhanh ra phía bến xe bus, dưới con đường chằng chịt xe cộ, cùng ánh đèn xe khắp ngả, mờ nhạt dưới làn mưa trắng xóa. Trong đôi mắt tôi khi ấy, cảm giác mưa rơi trên da thịt, thực sự rất dễ chịu. Cũng lâu lắm rồi, phải, tôi không nhớ lần cuối mình dầm mưa như thế này là bao giờ nữa.
- Cậu chẳng phải đang rất vui sao? Mưa mát thật nhỉ?
- Mưa tát liên hồi vào mặt mà, mát cái gì? – Tôi vờ cứng nhắc.
- Thế mà kêu tớ giờ yêu mưa lắm, có chút vậy mà kêu ca… haiz…
Đến bến xe bus, có đôi hai đứa chờ xe. Tôi và Len ngồi xuống ghế chờ ở trạm.
- Rồi, thua cậu, ướt hết sách vở này?
- Ờm, quên mất, làm sao giờ? – Len nhìn tôi bối rối, tôi lại phì cười vì cái điệu bộ lo âu của cô nàng. Chẳng lẽ lại bảo ngu thì…
- Biết đâu được, chắc về lại mắc sách vở phơi như phơi quần áo thôi.
- Nên thử, hi.
- Mà…