Chương 118
Một buổi chiều đầu tháng 10 yên ả, cái nắng chẳng gay gắt như ban hè, nhưng cũng khiến người ta trở nên bực bội kỳ lạ.
Thật khó để bình thản nổi, trong cái thời tiết như vậy!!!
- Chào! - Tôi lên tiếng, xóa đi những phút suy tư vô nghĩa từ Nguyệt, cô nàng ngẩng đầu và đưa mắt nhìn tôi.
- Cậu đến muộn đấy!
- Tớ nói sẽ đến sớm à? Học cùng lớp mà, sao không vào lớp nói chuyện? - Tôi cười.
- Cậu có thể thay đổi cách nói chuyện đó không?
- Có, có thể. Cậu có gì muốn nói với tớ à?
- Tớ muốn nói chuyện. - Cô nàng để hai tay đan vào nhau, rồi làm dáng vẻ day dứt lắm. Tôi luôn bị xao động bởi những cử chỉ như vậy.
- Nguyệt này!
- Ừm.
- Chúng ta là bạn mà, phải không? - Tôi cười thật tươi.
-...... - Ngập ngừng đôi chút, khi ấy, Nguyệt cúi đầu, im lặng... Cô nàng chẳng làm gì sai cả, lỗi nằm ở cả hai đứa, và do tôi vướng bận nhiều hơn.
- Là bạn mà, những người cùng một lớp học, và tớ sẽ bình thường trở lại, và thân thiện lại với cậu nữa. Bỏ đi, chuyện tớ và cậu từng quen. - Hít thật sâu để nói ra những lời ấy, tôi từng nghĩ mình sẽ không cần phải nói ra bất cứ điều gì với Nguyệt, và chỉ là nghĩ mà thôi, tôi rất muốn, được trò chuyện cùng giọng nói ấy, cũng vẫn muốn để cô nàng cười vì mình, ở bên mình!
- Cậu không trách tớ? Tớ thấy cậu thay đổi quá, thật sự khác hẳn. - Lại ngập ngừng.
- Cậu biết tớ mà, tớ thuộc Cung Bảo Bình, và cậu cũng vậy, hai chúng ta đều dễ thay đổi.
- Cậu vẫn là ông cụ non.
- Là Thỏ non đeo kính lão mới đúng. - Tôi và Nguyệt cùng cười. Thật chẳng biết Cô nàng muốn nói với tôi điều gì... nhưng ngày hôm ấy, chỉ mỗi tôi là người nói ra suy nghĩ trong mình. Và, tôi muốn Nguyệt là người lắng nghe. Có thể mãi sau này, tôi mới nhận được câu nói mà Nguyệt sẽ nói trong ngày hôm ấy.