Chương 117

Ra về, trời vừa nắng chán chê, lại đến giờ, mưa xối xả, mưa hấp tấp, chẳng thể hiểu và thông cảm nổi nữa. Bạn bè trong lớp bồi dưỡng Sử về hết, lại chỉ còn tôi và Quỳnh, à, còn 1 hai đứa nữa.

Vỗ vai tôi.

- Lại phải chờ mưa tạnh nhỉ? – Quỳnh cười.

- Chắc ông trời ghét cậu lắm đấy?

- Sao nhỉ? – Cô nàng băn khoăn.

- Vì cứ giờ phút cậu được về thì lại mưa to. – Tôi cười.

- Chứ không phải cậu à?

- Tất nhiên rồi. Vì tớ có định về luôn đâu, và tớ giờ yêu mưa lắm.

- Sến súa, hường phấn quá đi. – Quỳnh nheo mắt.

- Hề hề…

Lại im lặng đôi chút, Len tinh nghịch đưa tay ra phía trước hiên, hứng từng hạt mưa rơi thật nhẹ vào đôi tay, bất giác tạt sang phía tôi, là mặt tôi ướt sũng. (không đến nỗi quá tệ).

Tôi giật mình quay sang nhìn Len, đôi mắt nghiêm nghị, rồi cũng bật cười vì điệu bộ của cô ấy… hình dung ra khi ấy, tôi chợ bối rối lạ thường.

- Ê K, về luôn ha?

- Đội mưa về hả? - Tôi tròn xoe mắt.

- Áo khoác này, tớ với cậu cùng che.

- Cậu còn đùa được. - Tôi không tin lắm.

- Nào, đi thôi. - Chợt cô nàng lắm tay tôi, hai đứa dưới một tấm áo khoác mỏng lao vào làn mưa trắng xóa trước mặt.

Một cảm giác thật khác lạ vô cùng.

Còn tiếp...

Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyệt Sắc Quyến Rũ: Quỷ Y Chí Tôn (Thiên Y Phượng Cửu)
BÌNH LUẬN