Chương 120

Tôi liền ung dung bước lên bục tử thần, và ngoái lại nhìn thằng Đô đang bụm miệng cười. Vậy là tôi hiểu rồi, thằng chó!

May mắn làm sao, tối qua tôi đã xem qua bài, và trả lời được 50/100% câu hỏi, thoải mãn trong cay đắng về chỗ với con 6 trên tay!

Cả lớp coi tôi là người hùng!!!

Ra chơi, đang ngồi trong lớp, và lăn ra mặt bàn ngủ, thì bọn con trai chạy thẳng vào lớp kéo tôi ra căng tin ngồi. Đéo thể nào mà thoát nổi đám đấy!

- Cô ơi lấy cháu 3 chai sting. 5 gói bim bim. - Thằng Tuyền gọi.
- Ghê, anh Tuyền nhà ta đại gia ghê. - Thằng Đạt cười, rồi quay ra nói với 2 chị bán hàng ở căng tin - Chị ơi, nó trả tiền đấy, là nó. - Thằng Tuyền lừ mắt.
- Khác có đứa trả, hề hề!
- Đứa nào? - Thằng Bình thắc mắc.

Cả lũ chỉ chỉ vào tôi!

- Cái đéo gì vậy? - Tôi hốt hoảng, toát mồ hôi sờ vào số tiền đang yên ả trong túi.
- Tao hô cướp đấy, chúng mày đừng làm tới! - Tôi cười cười.
- Mày hô to lên, cả cái căng tin này đéo ái giúp mày đâu, chị nhỉ? - Thằng Tuyền nháy mắt 2 chị bán hàng.
- Thế sao em vừa kêu là cô mà, giờ đã kêu bằng chị rồi hả? - Một chị bán hàng cau mày nhìn thằng Tuyền. Nó ú ớ luôn.

Lại lý do củ chuối, tôi đãi chúng nó ăn mừng, vì.... được con 6 kiểm tra miệng!.

Đề xuất Voz: Cách Vượt Qua Nỗi Đau Chia Tay
BÌNH LUẬN