Chương 121

Có một sự thật tồn tại trong cuộc sống của tôi, rằng không nhất thiết mỗi câu hỏi đều phải có đáp án trả lời...

Chiều hôm sau, tôi đến lớp sớm một cách bất bình thường, báo với thằng Hiển và Đô không cần ghé qua rủ mình, chúng nó hỏi mấy câu rồi cũng ừ ờ. Ca sáng vừa tan xong, tôi chạy thẳng vào lớp, cất cặp rồi ngồi phịch xuống ghế, mấy đứa của ca sáng, cộng bác bảo vệ chố mắt nhìn tôi như kiểu sinh vật lạ, lúc tôi dắt xe vào trường, còn hỏi tôi một câu đến tự hào.

- Cháu không cần quá chăm chỉ đến vậy đâu?
- Dạ ! - Tôi bẽn lẽn trả lời, lòng thầm nghĩ "mình chăm có mà, đéo ai lười nổi nữa rồi".

Quanh co, một mình ngồi trong lớp, chán nản nhìn đồng hồ thì tận 40 phút nữa mới vào lớp, vội đưa tay che miệng, oáp một cái rách mồm, thể hiện sự mệt mỏi.
Lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, phóng thẳng tầm mắt ra phía sau trường.
Ơ, một cánh tay từ phía ngoài cửa sổ đưa vào, rồi đặt một mẩu giấy nhỏ vào ngăn bàn tôi. Tôi giật mình đứng thẳng người dậy, ai đó liền giụt tay lại rồi chạy biến mất.

- Ai vậy?
- .... ! - "Chỉ nghe thấy tiếng chạy vội vã"

Tôi liền phóng hết vận tốc ra phía sau trường, mong sao đuổi kịp cái bóng vừa rồi, nhưng chỉ kịp thấy cái dáng chạy từ đằng sau, rồi mất tăm ở những phòng khác, hòa vào những học sinh cũng đến sớm như tôi.

"- Thật là điên khùng!"

Tôi liền về lại lớp, không kịp thấy rõ khuôn mặt người ấy, mọi thứ tua nhanh đến nổi tôi còn không thể thở nổi. Mở mẩu giấy vừa rồi, và còn bất ngờ hơn nữa... vì đó là Cô nàng bí mật hôm nào!

"Chúc cậu một ngày mới thật vui vẻ, tin ở cậu ^^"

Vậy là đây là cách cô nàng chuyển cho tôi những lá thư, hay thật, lại biết tôi ngồi gần cửa sổ cơ đấy. Nhưng là ai cơ chứ.... Không muốn dính dáng chút nào, Trận đánh lần trước đã khiến tôi bực mình lắm rồi.

Đề xuất Tiên Hiệp: Trục Đạo Trường Thanh
BÌNH LUẬN