Mới mở mắt ra thì đã thấy mấy thằng bạn hồi cấp 2 đang đưa điện thoại lên chụp ảnh mình, hốt hoảng lên tiếng, nhưng phát hiện mình bị mất tiếng từ bao giờ rồi, chắc tại hôm qua khát nhưng nhịn đây mà...
- Sao, bất ngờ không nói được à? - Thằng Đô nhìn tôi cười cười. À mà đứa nào cũng nhìn tôi cười cả mà.
Tôi chỉ tay vào họng rồi lấy điện thoại soạn tin nhắn:
- Bố bị mất tiếng rồi, ai cho chúng mày vào thăm tao mà không đem theo đồ cống nạp hả?
Chúng nó cười to hơn, rồi nói:
- Hóa ra lại bị câm nữa à? Ốm nặng quá chắc không ăn được gì đâu, bọn tao vô ăn hộ. - Thằng Bách chộp lấy chùm nho trên đĩa.
- Xem ai vào thăm mày này! - Thằng Đô chỉ tay, ra là Nguyệt vào thăm tôi.
Một thoáng gì đó khiến tôi giật mình, là Nguyệt... phải không?
- Không đi học à mà vào thăm tớ? - Tôi soạn tin nhắn, cô nàng nheo mắt đọc.
- Cũng phải vào thăm xem người ốm thế nào mà cúp học nhiều vậy chứ? - Nguyệt nói.
Chúng bạn cứ hỏi thăm ríu rít, tôi lại chẳng thể trả lời được, một lúc thì số hoa quả tôi tích trữ cũng chỉ còn vỏ và cái xác, chúng nó vỗ bụng rồi ra ngoài hành lang bệnh viện đứng, còn tôi với Nguyệt.
- Cậu, có thật là cậu không? - Tôi soạn.
- Cậu đang nói mê à? - Nguyệt cười.
Tôi đang băn khoăn, Nguyệt không giống như cô nàng bí ẩn kia, và việc gì phải dấu diếm tôi như vậy chứ? Hồi trước, tôi từng khẳng định không phải Nguyệt rồi mà.
- À, tại tớ ngủ nhiều quá, mà tớ yếu quá, bị đánh tý mà vào viện được luôn. HỀ.
- Cậu nhớ những ai đánh cậu không? - Nguyệt nhìn thẳng vào mắt tôi, tôi chẳng cảm giác gì.
- Không.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: 2018 của tôi