- Lại mệt à, bọn tớ làm cậu tỉnh ngủ rồi, xin lỗi nhé!
- Không sao, giờ tớ ngủ lại ngay đây, cậu về với bọn nó đi, đang đợi kìa. - Tôi cười.
- Thế về nhé, nhanh khỏi bệnh đấy, chờ mentos của cậu.
- Ừm, nhanh mà.
Rồi tiếng ồn ào của chúng bạn cũng khuất dần, từng đứa vào chào tôi rồi đi tàu lượn hết cả. Thoáng cười đôi chút, rồi mở điện thoại, nhìn vào dòng số điện thoại của cô nàng kia? rốt cuộc, người đấy là ai?
2 Ngày sau, tôi được về nhà, rồi thêm 3 ngày tĩnh dưỡng, tôi được thả đến lớp. Mấy ngày lười chẩy thây ra, giờ nghĩ đến việc bị trường học gò bó, sao cứ bức rứt kinh hồn. Thế mới biết câu đầu tiên nghe thấy khi đến lớp nó cay nghiệt thế nào.
- Ê, anh em, thằng Bệnh binh đến lớp rồi này! - Thằng Bình hô to, cả lớp đổ dồn ra cửa nhìn tôi.
- Bệnh binh con mẹ mày, bố cho mày ăn ghế vào mồm giờ. À, mà chào mọi người. - Tôi trừng mắt nhìn thằng Bình, rồi lại dịu xuống, chào cả lớp.
- Khỏe rồi hả, để tao đấm mày thử xem khỏe thật chưa nhé! - Thằng Hiển vắn ống tay áo.
- Bố chấp mày vắn thêm ống quần luôn. - Tôi cười. Nó cũng cười thôi, xong mấy thằng con trai ra vỗ vai tôi, ôn tồn bảo.
- Nói, chỉ cần mày nói, bọn tao sẽ làm cho bọn đánh mày, thành gà không cánh luôn.
- Bố lạy chúng mày, tao đéo nhé mặt đâu, thôi, bỏ qua đi. - Tôi gầm gừ.
- Thằng nhát chết này, hay mày nghĩ chúng tao, không đủ hổ báo, anh em đâu, biến hình.
- Thôi, tao biết chúng mày super trâu rồi, nhưng đợi tao khỏe hẳn đã, rồi tôi muốn tự tay đấm vào mặt thằng ý. - Tôi tự hạ sức nóng từ chúng bạn xuống.
- Nhớ đấy!
- Ừm...
Rồi, đứa nào về chỗ đứa nấy, nhường chỗ cho mấy đứa con gái đến thăm hỏi bệnh tình tôi.
Thề là hỏi lắm vãi ra...
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Này bạn thân, tao yêu mày