Tôi nhớ rất rõ, cả kỳ một học lớp 10, tôi chỉ lên bảng làm bài tập đúng hai lần duy nhất, và ngày hôm nay là lần đầu tiên trong số đó. Do vậy, sự có mặt của tôi, trên bậc giảng, là một sự hiếm hoi hơn cả việc nhìn thấy vật thể bay không xác định xuất hiện ở đâu đó trên thế giới…
Do vậy mà…
Vừa làm bài, tôi vừa nhìn xuống dưới, hứng chịu luôn cả hàng chục ánh mắt vô tư đổ dồn vào tôi như đang tìm kiếm một điều gì đó khác lạ. Sự ngại ngùng khiến cái tự tin trong tôi hóa khí, theo tiếng thở dài nhảy hết ra ngoài, những gì còn lại trong suy nghĩ, trong đầu óc, chỉ là cảm giác bối rối, hơi chút sợ sệt… Bản thân tôi vốn đã rất nhát, giờ như vậy nên không thể hoàn thành một cái gì đó ra hồn… Bởi vậy, tôi làm vội bài tập trên bảng, không có đủ bình tĩnh để nhìn lại kết quả, và lao thẳng về chỗ sau khi đặt xong viên phấn trên bàn giáo viên, tránh những ánh mắt vẫn đang dõi nhìn tôi như nhìn một vật thể rất khác biệt…
Im lặng, thở dài, đỏ bừng mặt, bất động đưa ánh mắt về phía bên kia tổ, lại ánh mắt và nụ cười ấy, tôi dường như chẳng thể thở được, chẳng thể nói được, cổ họng tôi nghẹn lại… chờ đợi!!! …..
- Giờ chúng ta cùng chữa bài của K… - Cô giáo cầm viên phấn đỏ lên và nhìn vào bảng bài tập của tôi. Đến lúc này tôi mới nhận ra chỗ sai chết người của mình… vội vuốt mặt, xoa đi cái cảm giác tự cảm.
- Sao lại …. ! – Cô giáo phát hiện ra chỗ sai, rồi lấy phấn gạch ngang bài làm của tôi, trầm ngâm hồi lâu cô nói tiếp…
- Sai hết, bạn làm không chú ý gì hết…- sau đó cô xóa tất cả bài làm và chữa lại sạch bong…
Tôi cười trừ với mấy thằng bạn đang nhìn mình, rồi xua tay ý rằng mình cố ý làm sai để xem cô có nhận ra không? Ai ngờ, cô tinh mắt thật…!
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Những Năm Tháng Ấy : Anh và Em !