Ngày hôm ấy không có nhiều điều diễn ra, nhưng có thể nói, cứ mỗi ngày trôi qua như vậy, thì những linh cảm không may trong tôi lại xuất hiện nhiều lên, lý do xảy ra điều đó, tôi dường như không thể hiểu được…
Kết thúc tiết 3, cơn mưa rào ồ ạt rơi xuống, lẳng lặng nhìn dòng người hối hả, đi tìm chỗ trú mưa bên phía ngoài cổng trường, tôi khẽ cười nhẹ, đưa tay vịn sát vào thành lan can, ướt đẫm vì những hạt mưa hắt tới… Chẳng hiểu vì sao, tôi lại biết chắc chắn rằng, chiều nay sẽ có một cơn mưa lãnh đạm kéo xuống, càng tự tin hơn khi mang trong mình một bộ áo mưa và một chiếc ô…
Kết thúc những tiết học của buổi chiều hôm ấy, cơn mưa đùa cợt với những ai không chú ý đến sự báo hiệu của nó, cứ mãi rơi, và ngày càng nặng hạt. Với một số người, cái cảm giác ấy, dưới mưa, bên mái hiên thưa người, cùng ai đó tận hưởng âm thanh, và thứ không khí ẩm ướt oi bức đó, sẽ tự thấy hạnh phúc và bình yên lắm.
Cũng từ rất lâu rồi,
Có một ai đó mãi không quên một mảnh ký ức vụn vỡ được mưa rửa xóa nhưng cố gắng giữ lại, vì muốn bản thân tổn thương, yếu đuối.
Cũng là ai đó, đi tìm một hạnh phúc mới, rồi nhận ra thứ mà mình đang tìm kiếm, dường như chẳng có tên mình trong cuốn từ điển cuộc sống của họ…
Và một ai đó, luôn dõi theo một người, chờ đợi, tìm kiếm, dành thứ tình cảm thầm lặng của mình gói gọn trong từ tình bạn đáng ra không nên tồn tại.
Sự dũng cảm, hay tổn thương, với một ai đó, có chăng chỉ cần một khoảng thời gian nữa… nếu thực sự mưa là khởi đầu của mọi nỗi buồn thì cũng chính mưa là tấm màn xóa đi nỗi buồn đang bám lấy đó.
Sân trường lúc này, dòng người cùng nhau ra về, người thì cảm tử đội mưa cùng chiếc xe đạp, người thì đi nhờ ô bạn bè rồi bắt xe bus, người thì có cho mình một chiếc ô hay tấm áo mưa dự phòng, còn người thì đứng dưới mái hiên trước lớp học, mong sao mưa sớm tan đế có thể an toàn ra về… nhưng dù là ai đi nữa, thì mối lo duy nhất không phải lo cho bản thân mình bị ướt, mà chính là sách vở!
Tôi mang theo ô và áo mưa, nhưng dường như có bàn tay vô hình nào đó từ mặt đất giữ đôi chân tôi ở lại mái hiên thưa người của lớp học, không thể cử động, không thể. Tôi hoàn toàn có thể ra về mà không lo lắng việc bản thân có bị ướt hay không, nhưng dường như có một người nào đó cùng cơn mưa thuyết phục tôi ở lại…
Thở dài nhìn mọi thứ, nhìn những người cùng tôi dưới mái hiên ngày ấy, tôi thẫn thờ nhận ra bóng dáng người con gái ấy, hình ảnh của em đang đứng bên cạnh ô cửa sổ phòng học, mỉm cười nhìn tôi, nụ cười ấy, tôi tưởng đã tắt từ một năm về trước… Lẽ nào em đã quay lại, như mong ước của tôi…
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Đạo Chi Thượng (Dịch)