Logo
Trang chủ
Chương 61

Chương 61

Đọc to

Cách đây hơn nửa năm về trước, sau gần 4 tháng ngày em mất, cũng chính là sinh nhật lần thứ 15 tuổi của em, tôi lại ghé ngang con đường ấy, trước khi phóng xe ra nghĩa trang đặt lên nấm mộ của em chiếc bánh sinh nhật mà tôi dành tiền để mua… Có thể đó là khoảng thời gian u tối của tôi, nhưng cũng không hẳn, vì sống trong những ký ức về em, có cả hạnh phúc, có cả ngọt ngào, chứ không hẳn là chỉ là chuỗi đau khổ tiếp nối, ăn mòn cảm giác.

Những ngày tháng đó, hết giờ học, tôi lại đến con đường ấy, ngồi lại bên vệ đường, nhìn ngắm và tự nói một mình, chẳng thể hình dung được rằng, tôi nhớ em đến nhường nào, tôi mong giọng nói của em đến mức nào, tôi muốn nhìn thấy ánh mắt em ra sao? Tất cả với tôi, cứ như luẩn quẩn, bức tường dời dạc của ký ức, và những kỷ niệm, gói gọn tôi, nuốt trọn tôi…

- Mình đi nhé! Cậu cứ ở đây, mai mình lại đến! – Tôi nói, và ngồi dậy, tạm biệt con đường nơi em mãi ra đi… tay cầm chiếc bánh sinh nhật trong tay, cùng chiếc xe đạp đi tới ngôi mộ của em.

Chẳng ai hiểu cả, tôi khác đi, tôi thay đổi, mà đến giờ khi nghĩ lại, tôi thấy mình thật đáng sợ…
Đi ngang qua sân bóng, ngang qua cái nơi mà bọn trẻ con khu khác vốn đã chiếm cứ khu tôi từ lâu, tôi hơi có chút gì đó sợ sệt. Nhưng thời gian với tôi không nhiều, khi trời cũng đang sẩm tối. Tôi cần đến bên em, cùng em sinh nhật, trò chuyện, vẫn biết cũng chỉ có mình tôi nói, với tấm bia đá trước nấm đất đó.

Qủa bóng từ đâu lao tới tôi như một sự cố tình từ một ai đó, khiến tôi mất đà lao thẳng vào thân cây hoa sữa phía bên trái đường, chiếc xe đổ sập xuống, Tôi cũng theo đó hứng trọn cảm giác đau đớn trên những vết xây xát từ cú ngã đem lại.

Nhặt quả bóng bên cạnh mình, tôi ngồi dậy, dựng xe và tiến thẳng đến khu sân cát, nơi tôi dám chắc rằng, sẽ nhận ra chủ nhân của quả bóng mà tôi đang cầm trên tay.

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Tuyết Ưng Lĩnh Chủ
BÌNH LUẬN