ôi chạy tới bên em, người con gái mà tôi đang đau khổ thầm gọi tên suốt một năm nay, và vô thức nhận ra một sai lầm rằng, dưới cơn mưa nặng hạt kia, người đứng trước mặt tôi không phải em, mà là Nguyệt!
Tạo hóa trêu đùa tôi, ngay cả với những ảo giác đáng ghét, mang đến hình ảnh về em, rồi thay vào đó là một người khác. Có thật sự cần thiết, khi con người tôi, giờ tự thấy mình tồi tệ hơn bao giờ hết… Chẳng lẽ, với tôi, lại dễ dàng sai khiến và đùa cợt vậy sao?
Tôi lừ mắt nhìn Nguyệt, cảm giác nóng ran hết lồng ngực, đôi tay tôi buông thõng xuống, đánh rơi chiếc ô của mình, thở hắt ra, cười nhẹ, rồi mỉm cười thật nhạt… Đôi mắt tôi cúi xuống, buồn đi đến kỳ lạ… Tôi dường như sắp khóc, vì tức, vì thất vọng, và cả đau khổ.
Nguyệt nhìn tôi, sợ sệt, lo lắng, khó hiểu, vội đưa tay quơ quơ trước mắt tôi… tôi hiểu ra rằng, mình nên cố gắng bình tĩnh, chẳng thể để ai đó tìm thấy sự yếu đuối ở mình…
- K… sao vậy?
- Nguyệt!
- Sao…! – Nguyệt tròn xoe mắt.
- Sao cậu lại ở đây! – Tôi gắt.
- K đang nói gì vậy?
- Mình đang hỏi sao Nguyệt lại ở đây?
- Mình…!
- …………..!
Tôi bật khóc trong giây phút ấy, có lẽ suốt những ngày qua, những nỗi buồn bực trong tôi đã nghẹn ắng, tích tụ, giờ vỡ òa ra. Tôi biết, tôi hiểu, vì trời mưa, nên Nguyệt chưa thể về được, nhưng tại sao chứ, vì có mặt của Nguyệt ở đây, tôi mới lầm tưởng rằng đó là hình bóng của em, nếu như không phải Nguyệt thì tôi hiện giờ đã bình tĩnh và mạnh mẽ như những gì mà bản thân đang cố gắng để sống. Vậy, tôi trút cơn giận lên người con gái trước mắt tôi, tôi gào lên, tôi nặng lời, và chẳng cần biết dưới mái hiên này, còn có những ai đang trú mưa cùng tôi. Chưa bao giờ, con người tôi trở nên như vậy, ít nhất là từ hơn nửa năm về trước…..
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: [Dịch] Tiên Tử Xin Nghe Ta Giải Thích