Logo
Trang chủ

Chương 64

Đọc to

Tôi không có võ, càng rất ít khi gây gổ đánh nhau, nhưng mỗi khi đánh, dù thế nào, tôi cũng quyết không chịu nhục, kể cả trước mắt tôi có bao nhiêu người hay có là ai, trừ bạn bè và người thân, bằng không tôi cũng muốn những kẻ đó biết con người thứ hai của tôi là gì?

Đang mạnh mồm và xung sức, bỗng trước mắt tôi mọi thứ như mờ đi, tôi dường như nghe thấy tiếng em bên tai, ngày một rõ hơn, Tôi gục xuống với một nụ cười trên môi, như có bàn tay đang giang ra, ôm lấy tôi trong giây phút ấy, thật sự ấm áp, chẳng thể tưởng tưởng được, cuộc sống của tôi, trong những giây phút cận kề cái chết, lại bình yên tới vậy!!!

Sau đó, tôi mới biết rằng, mình được đưa vào bệnh viện, và bàn tay ôm lấy tôi lúc ấy là mẹ tôi, sự ấm áp ấy, chẳng phải từ em, từ cái chết mà là gía trị hiện thực, từ cuộc sống và cả những người quanh tôi đem lại…

Chap 21

Dưới cơn mưa đầu thu ẩm ướt và nặng hạt, khúc ca của những ký ức ngân dài và da diết với một ai đó… và ai kia sợ sệt, mỏng manh hơn những gì ai đó tưởng tượng, giữa hai con người ấy, có những nét tương đồng, không phải là thật sự giống nhau, nhưng sự khác biệt gần như không tồn tại….
Tôi bật khóc, khóc thật sự, làm nũng như một đứa trẻ, cái hình ảnh tôi thề rằng sẽ không để ai trông thấy, vậy mà…
Nguyệt vô thức bật khóc nhìn tôi, bàn tay của cô nàng chạm nhẹ vào bờ vai tôi… cảm giác ấy, như một thứ mật ngọt dỗ dành một đứa bé đang khóc vì nhớ nhung hay thèm khát một thứ yêu thương nào đó… Tôi gạt tay Nguyệt ra, rồi cố gắng để đôi mắt hong khô lại, thế nhưng chẳng hiểu khi thấy Nguyệt khóc, tôi thấy được một sự an ủi đến kỳ lạ, sự an toàn ấy, khiến sự yếu đuối của tôi chẳng thể dấu nổi….
- K… ổn chứ?
- Ừm, tớ ổn… xin lỗi Nguyệt…. thật đấy!
- Không sao… K làm tớ sợ đấy… Giờ tớ thấy tốt hơn rồi…
- Sao Nguyệt lại khóc…?
- Vậy sao K khóc…?
- Bí mật…!
- Tại sao K lại hỏi vì sao tớ ở đây? – Nguyệt hỏi tiếp.
- K không biết… thật sự không biết…
- …….
- …………………

Đề xuất Tiên Hiệp: Cẩu Thả Tại Sơ Thánh Ma Môn Làm Nhân Tài
BÌNH LUẬN