Chương 65

Vậy là sự im lặng bao trùm mọi thứ, cơn mưa ngày hôm ấy, dường như giúp tôi nhận lại một thứ gì đó đã đánh rơi từ lâu…. Phải không nhỉ? Cần ít nhât 18 tháng để quên đi một người….

- Này cô gái….! – Tôi mở lời…
- Sao….?
- Muốn đi chung ô với tớ không?

Ánh mắt tôi và Nguyệt nhìn nhau, sau những giọt nước mắt vì nhau mà lăn trên khuôn mặt, có lẽ hãy để yêu thương lau khô những giọt nước mắt ấy, vì sao nhỉ? Có lẽ Vì khi yêu thì người ta sẽ không bao giờ nói đến hai từ xin lỗi.

Lấy chiếc ô vừa đánh rơi xuống, tôi cùng Nguyệt dưới chiếc ô cùng nhau đi thật chậm ra nhà xe, lấy từ trong cặp bộ áo mưa của mình, tôi đưa lại cho Nguyệt… Rồi lấy chiếc ô của mình ra về… hai đứa tôi, mỗi người một chiếc xe đạp, một con đường về nhà khác nhau…. Nhưng có một thứ giống nhau, chắc rằng đó là rung động!

……………………………………………..

Đề xuất Tiên Hiệp: Mở Đầu Chỉ Với Một Hạt Giống, Còn May Ta Có Kính Mắt Nghịch Thiên!
BÌNH LUẬN