Chương 67
Tôi bật cười, và nghĩ ngay tới việc bị bọn con trai trong lớp troll mình, nhưng cũng có một vài hoài nghi rằng đó là sự thật… đơn giản rằng, ở lớp tôi kín tiếng vô cùng, ít nói chuyện, nhất là với con gái… Nhiều khi bị gắn những biệt danh kèm hai từ lạnh lùng hay vô cảm vào… khó chịu thật… Tôi quyết định tin rằng, mẩu giấy đó là của một trong những đứa con trai trêu đùa tôi, chứ chẳng phải của một đứa con gái nào cả….
Vươn vai sau gần nửa tiếng học tập, tôi chán nản tắt đèn học rồi nằm thoải mái xuống giường, mở chiếc điện thoại thì thấy có một tin nhắn, cách đó gần 20 phút… là của một số lạ…
- Có ai ở cạnh điện thoại không?
- Không có ai ở cạnh điện thoại cả…- Tôi trả lời.
- Thế ai đang trả lời tin nhắn đó ạ…
- Ma đó….
- Thế ma ơi K đâu rồi nhỉ?
- Ma bắt K đi rồi, có nói chuyện với ma thì nói.
- Hic, cảm ơn ma đã bắt tên K xấu tính ấy đi. Đúng là ông trời có mắt…
- Cái gì? – Tôi lẩm bẩm trong đầu lúc ấy, chẳng biết số máy ấy của ai mà vô duyên đến vậy… Chỉ có điều tôi chắc chắn rằng, người này không phải Nguyệt, bởi, tôi cũng nhận được tin nhắn của Nguyệt cùng một thời điểm sau khi nhận được tin nhắn thứ hai của số máy lạ ấy, chênh lệch nhau chỉ khoảng vài giây không đáng kể…. Nội dung tin nhắn của Nguyệt…
- Cảm ơn K nhiều nhé!
- Cảm ơn không cứ thấy thiếu thiếu gì đó? – Tôi nhắn lại, mặc kệ tin nhắn của số máy lạ kia.
- Muốn gì nữa hả? à ăn mentos không?
- Có, mai mang nhiều tý… :] – Tôi cười tươi.
- Đúng là nghe thấy đồ ăn là lại sáng mắt lên…
- Thì sao nào, không ăn có sống được đâu…
- Mà K này?
- Sao?
- Bộ áo mưa đó bao giờ tớ trả được…
- À, khi nào trời hết mưa thì chả tớ…- Tôi đáp bừa, mưa là hiện tượng tự nhiên, khi tôi chết đi, mưa vẫn còn trên trái đất, chắc chắn là tồn tại mãi mãi, như vậy chẳng khác gì tôi nói rằng, tôi nói cô nàng hãy giữ lại tấm áo mưa ấy.
- Vậy tớ giữ luôn, khỏi đòi lại nhé!
- Ơ, có cướp kìa bà con ơi…- Tôi hơi cười nhẹ..
- Cướp này này dữ lắm, đố dám gọi cảnh sát đấy….
- Vâng, cướp này thì cảnh sát thấy cũng chạy mất dép…
- Phạm K…- Tôi tưởng tượng được lúc ấy, vẻ mặt của cô nàng ra sao, chắc chắn đang viết tên tôi lên giấy rồi lấy chiếc gối đánh tới tấp vào… hà hà…
Tôi Mãi chạy theo câu chuyện với Nguyệt, bỏ quên một người trong cảm giác chời đợi từ tôi, một người nữa, với tôi chắc là một Cô gái, mang đến bên tôi sự vực dậy từ những đổ vỡ, mà tôi dám đánh cược cả tính mạng của mình… Một lần tổn thương yếu mềm nhất của tôi từ khi sinh ra đến giờ…. Sau ngày hôm ấy…. Ngày 17 tháng 9…
Phải rồi, tớ quên mình đã chia tay!
Đề xuất Voz: Pháp y Tần Minh