Và từ đó trở đi, tôi trở nên lạnh hơn. Tôi tránh xa tình cảm, không còn như ngày xưa.
Tôi vẫn đến lớp và tỏ ra bình thường, vẫn cười nói, vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng khi động vào vết cắt đó, muốn kìm lòng cũng không thể…
Tôi bị xem là nhát gái, nhưng thực ra là vì tôi không thể quên em.
Ngày đó với tôi như là một ngày vừa chết đi, vì con tim như vỡ tan ra hàng trăm mảnh và mỗi mảnh lại tự tìm cách rày vò bản thân… cho đến một ngày, tôi trở lại… vì lời hứa với em ngày xưa… đó là thi đỗ cấp 3…
Khoảnh thời gian chìm trong bóng đêm của tâm hồn nhưng có một chút nghị lực buộc tôi phải đứng vững… tôi cố gắng giữ cho mình những khoảng lặng sâu hơn…
Giống như em đã từng nói với tôi rằng:
- Mình thích bóng tối của tâm hồn, vì nó còn sáng hơn cả niềm tin của sự lừa dối…
- Tại sao?
- Vì mình muốn có sự yên lặng của bản thân. Không phải lo nghĩ gì, bình thản….
- …..!
Và em đã ra đi… có lẽ là sự bình yên mà em từng muốn có!
……….
Ở hiện tại, tôi vẫn đạp xe trên con đường mưa, với những ký ức hiện về cay xè khóe mắt… tôi vô thức tạt vào một mái hiên gần đấy, và cảm xúc nghẹn ngào khiến nước mắt tôi không ngừng rơi.
Cơn mưa nặng hạt hơn… Vội vàng như ngày hôm đó… với nhiều điều mà tôi đã từng phải giá như rất nhiều lần….
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Ngôn Tình: Phù Đồ Duyên