Chương 81
5 ngày sau, ngày 15 tháng 9!
Đang đánh một giấc ngon lành trong giờ ra chơi 20 phút thì tôi bị thằng ranh nào xách tai kéo dậy, thảng thốt mơ màng mới nhận ra rằng… Đó là thầy Công Dân, thế nào mà tôi ngủ suốt cả giờ ra chơi cho đến khi vào tiết mà chẳng ai gọi tôi dậy, đúng là cái lớp này, bạn bè chơi nhau đau thật!
- Á đau thầy! – Tôi la oai oái.
- Ngủ ngon quá mà, lần sau anh nên mang thêm cái gối đi ngủ cho ngon, ở đây là lớp học, nằm gục trên mặt bàn cứng lắm. – Thầy chơi tôi một câu rõ hiểm.
- Dạ, em xin lỗi thầy, em ngủ say đến nỗi chẳng biết giờ giấc là gì, thầy bỏ tai em ra, rách giờ… - Tôi như muốn thét lên, tôi thề cái chuyện bị xách tai lên là một trong những trò đau đớn nhất mà tôi bị thầy cô thời đi học gây ra.
- Tôi mời anh đi rửa mặt cho tỉnh rồi vô đây học tiếp…
- Dạ vầng! – Nói rồi tôi đi thật chậm ra cửa, thoáng nhận ra đi cạnh mình là thằng Kiều, nhìn mặt là biết chắc nó vừa ngủ dậy, đúng là giống tôi rồi…
Làm liều, tôi đi thẳng xuống căn tin mua nước uống, chứ rửa mặt cũng chả tỉnh được cơn buồn ngủ chết tiệt đeo bám mình…
- Xuống căntin với tao không! – Tôi nói với thằng Kiều.
- Ừm, tao cũng có một vài chuyện muốn nói riêng với mày. – Nó nói.
Căn tin, Nó mua hai lon bò húc rồi đưa cho tôi, tôi nhận, ngại gì đồ miễn phí!
- Mày với Nguyệt là bạn thân lắm phải không? – Nó nói, làm tôi tròn xoe mắt chẳng biết nói gì, tay vẫn đang định khui nắp lon bò húc để uống.
- Thân, rồi sao.
- Mày biết tao thích Nguyệt phải không? – Nó nói tiếp.
- Sơ sơ! Vậy thì sao? Mày muốn tao làm gì? – Tôi trả lời câu này hơi điên.
- Tao muốn Nguyệt với tao thân thiết được như với mày, vì thế hãy giúp tao với Nguyệt gần nhau hơn từ mày.
- Không! – Tôi nói chắc nịch.
- Tại sao? Tao nghĩ mày làm được, giúp tao đi, thành công tao hậu tạ mày nhiều.
- Thành công cái gì? – Tôi bắt đầu nghi ngờ.
- À, không có gì, giúp tao đi, xin mày.
- Không, tao có lý do riêng để từ chối, rồi mày cũng sẽ hiểu, muốn làm bạn với Nguyệt, hãy cố gắng đừng làm những trò lố thừa thãi đối với người khác, vậy là được. – Nói rồi tôi ngồi dậy, và đi thẳng lên lớp, bỏ lại thằng Kiều với ánh nhìn hậm hực và đầy nghi hoặc. Một vài phút sau khi tôi lên lớp, nó mới lò dò bước vào cửa trước con mắt dò xét của thầy công dân.