Chương 82
Giờ ra về, đáng ra người đi cùng Nguyệt ra bãi gửi xe là tôi, nhưng thằng Kiều từ đâu đã nhảy tót theo cô nàng từ lúc cô giáo của môn cuối bước ra khỏi lớp, khiến tôi khá là gật gù nhìn nó mà… thương cảm.
- Cậu đi hội chợ với mình không? Bên chỗ sân vận động gần trường mình này? – Nó nói với Nguyệt, và Nguyệt thì chỉ cười, chẳng nói với nó câu nào, bạn bè lớp tôi biết hết, rằng nó thích Nguyệt và đang chủ động làm quen.
- Có, tất nhiên là đi rồi, Nguyệt nhỉ? Mình đi nữa được không Kiều? – Tôi phóng ngay lên chen vô giữa câu chuyện của hai người, tay khoác lên vai thằng Kiều và ra ý nháy mắt với Nguyệt.
- Chuyện này… - Thằng Kiều nhìn sang Nguyệt.
- Được mà… - Tôi gật gật thay Nguyệt, cô nàng cũng gật theo tôi. Chỉ tội anh chàng Kiều, chắc đang tức lộn ruột lên vì bị tôi phá mất. Nhưng nó đâu biết, chính nó cũng đang phá tôi.
Ba chiếc xe đạp chạy song song vô bãi gửi của HỘI CHỢ, thằng Kiều ra điều biết rõ nơi này lắm, nó nói suốt, chỉ trỏ loạn lên, Nguyệt cười nhẹ, rồi cũng ậm ừ tiếp chuyện xã giao với nó, đôi khi cô nàng nhăn mặt nhìn tôi ra hiệu cứu nguy, tôi thì chỉ giám nhìn phong cách chỉ trỏ của Thằng Kiều mà nghệt mặt ra, trong đầu rủa thầm: ‘ Thế cơ à ? kinh’!
Tôi mặc cho anh chàng Kiều tán hươu tán vượn thoải mái, tôi cứ đi cạnh hai người đó, khi nào bức quá tôi mới chen vô vài câu.
- Chỗ này bán thịt xiên ngon lắm , mình ra ăn đi. – Nó nói với Nguyệt.
- Ừm, mình ăn đi, mày bao à, thật tốt quá đi mà. – Tôi xen vào luôn.
- Cái… - Nó hơi bất ngờ.
- Ừm, cũng được đó. – Nguyệt đồng tình luôn làm thằng Kiều hết ham phản đối.
Tôi nháy mắt với Nguyệt và cô nàng cười.
- Mỗi người hai xiên này – Nó đưa cho tôi hai xiên và Nguyệt hai xiên, Nguyệt liền đưa tôi tất cả, và nói rằng:
- Tớ không ăn được đồ này, Kiều thông cảm nhé, K ăn hộ tớ.
- Nhận luôn1 – Tôi ăn ngon lành trươc mặt anh Kiều, nó nhăn mặt và chắc đang xót xa cho cái ví tiền lắm.