Ngày thứ Tư.
Buổi học sáng vừa kết thúc, Phương Bình liền trực chỉ Quan Hồ Uyển.
Phòng giao dịch.
Phương Bình thanh toán khoản cuối, nhận được các loại giấy chứng nhận cùng chìa khóa, đi sang căn nhà bên kia kiểm tra một lượt, xem như đã nghiệm thu hoàn thành.
Thanh toán xong khoản cuối, trong tay Phương Bình chỉ còn lại số dư tiền mặt hơn bốn mươi mốt vạn điểm.
...
Nhân viên phòng giao dịch rời đi.
Không ai quấy rầy, Phương Bình cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Một mình hắn đi dạo một vòng trong căn nhà trống trải, tâm tình Phương Bình rất tốt.
Mới chưa được mấy ngày, bản thân hắn đã mua được một căn phòng lớn.
Vừa nghĩ đến phản ứng của Phương Viên khi biết mình mua nhà, Phương Bình cảm thấy chắc chắn sẽ rất thú vị.
Bất quá tạm thời Phương Bình không định nói cho người nhà, cho dù có nói, cũng phải chờ kỳ thi Đại học kết thúc.
Hắn thi đỗ Võ Khoa, đến lúc đó dù cho là nói hợp tác với Vương Kim Dương kiếm được tiền, hay là được đại xí nghiệp sớm đầu tư, đều có cớ.
Hiện tại để người nhà biết được, không tránh khỏi khiến cha mẹ lo lắng.
"Mua chút khí cụ rèn luyện, đồ đạc nội thất tạm thời sẽ không mua nữa.
Cũng cần mua thêm mấy thứ thiết yếu như sofa, bàn, bằng không sẽ không có chỗ để ngồi.
Đúng rồi, còn phải mua một cái giường, có thể sẽ ngủ lại tại đây..."
Tính toán một chút những thứ cần mua, Phương Bình cũng không chần chừ, trực tiếp ra cửa.
...
Một giờ sau.
Phương Bình từ trung tâm nội thất lớn nhất thành phố đi ra.
Những thứ cần thiết đều đã đặt mua, tiền đặt cọc cũng đã thanh toán, sẽ được giao tận cửa trong hai ngày tới.
Sofa, bàn hắn đều không mua loại quá xa xỉ, chỉ cần dùng được là đủ.
Bất quá khí cụ rèn luyện thì Phương Bình chọn đều là loại trung cấp trở lên.
Cho dù hắn không dùng nữa, vẫn có thể để Phương Viên dùng, cũng không tính lãng phí.
Sofa, bàn đúng là không tốn bao nhiêu tiền, nhưng khí cụ lại tốn không ít.
Tính toán tới lui, chờ thanh toán xong, trong tay hắn đại khái cũng chỉ còn lại ba mươi chín vạn điểm.
...
Về tới trường học, Trần Phàm hơi ngạc nhiên nói: "Phương Bình, sao ta cảm giác gần đây ngươi cứ thần long kiến thủ bất kiến vĩ vậy?"
Trước đây thì buổi trưa Phương Bình không về nhà, hắn cũng không về nhà.
Hai người thường cùng đi nhà ăn hoặc ra ngoài ăn cơm là chủ yếu, nhưng gần đây thì rất ít khi nhìn thấy Phương Bình.
"Gần đây có chút việc, khá bận rộn."
"Tuy rằng ngươi đã đăng ký Võ Khoa, nhưng Võ Khoa khó thi đậu, văn hóa khóa vẫn đừng buông lỏng..."
Trần Phàm không ngại phiền phức lại nhắc nhở một lần, Phương Bình cười gật đầu.
Đây là lời người có giao tình mới nói, nếu là người không quen biết, chỉ mong ngươi không chịu học, để bớt đi một đối thủ cạnh tranh.
Hai người đang trò chuyện, Dương Kiến ở hàng trước quay đầu lại nói: "Phương Bình, buổi tối cùng đi rèn luyện chứ?"
Mấy ngày trước, Phương Bình vẫn đang hấp thu hiệu quả từ việc Khí Huyết tăng cường.
Không có thời gian, cũng cảm thấy không cần thiết phải cùng bọn họ đi rèn luyện.
Thế nhưng hiện tại đã học được Công Pháp, mấy ngày nay ở nhà Trạm Thung hay Tu Luyện đều có chút không tiện triển khai.
Căn phòng mới bên kia hiện tại chưa có gì cả, tạm thời Phương Bình cũng không định đến, nhân cơ hội này đi xem thử người khác rèn luyện thế nào cũng không tệ.
Suy nghĩ một lát, Phương Bình gật đầu nói: "Được, buổi tối đi cùng."
Dương Kiến cũng chỉ là nói thuận miệng, mấy lần trước mời, Phương Bình đều không đi.
Không ngờ lần này vừa buột miệng hỏi, Phương Bình lại đồng ý ngay, Dương Kiến đột nhiên sửng sốt, nhất thời chưa phản ứng kịp.
Bất quá rất nhanh Dương Kiến liền nhếch miệng cười nói: "Tốt, vậy tan học chúng ta cùng đi.
Phương Bình, đến lúc đó người bên kia rất đông, không ít học sinh ưu tú của trường cũng ở bên đó rèn luyện.
Quan sát phương pháp rèn luyện của người khác, biết đâu lại có trợ giúp cho ngươi."
"Được rồi..."
...
Hai người đã hẹn xong tan học đi cùng, cũng không nói thêm nữa, bắt đầu chờ giáo viên vào lớp.
...
Rất nhanh, buổi học chiều liền kết thúc.
Bên Văn Khoa sinh có một số người còn học tự do buổi tối, nhưng Phương Bình cùng những Võ Khoa sinh như bọn hắn thì hầu như không tham gia.
Việc Phương Bình tối nay cũng đi tham gia buổi rèn luyện tập thể, Ngô Chí Hào cùng mấy người khác đều đã biết.
Mấy người vừa ra khỏi cửa, Ngô Chí Hào vừa cười vừa nói: "Phương Bình, ngươi chắc là chưa từng đến sân vận động bên kia chứ?
Bảo đảm sẽ khiến ngươi mở rộng tầm mắt!"
Sân vận động trong miệng hắn, là sân vận động do Nhất Trung tự xây dựng, chuyên môn chuẩn bị cho Võ Khoa sinh rèn luyện thân thể.
Không phải học sinh nào cũng có thể có phòng rèn luyện riêng.
Cho dù có, bầu không khí cũng không giống nhau.
Trong nhà Ngô Chí Hào thật ra cũng có thể rèn luyện thân thể, nhưng hắn lại thích cùng mọi người cùng nhau đến sân vận động hơn.
Đông người, tuy rằng có chút hỗn loạn, nhưng mọi người cùng nhau tranh đua, mới có động lực rèn luyện.
Một mình rèn luyện, khô khan vô vị, rất nhiều người đều không chịu nổi sự cô độc ấy.
Phương Bình nghe vậy cười nói: "Mở rộng tầm mắt? Chẳng lẽ người khác rèn luyện thân thể còn có thể làm trò gì à?"
Ngô Chí Hào còn chưa nói dứt lời, Trương Hạo liền cười hắc hắc mà nói: "Phương Bình, vậy thì ngươi không hiểu rồi!
Võ Khoa sinh lại không phải đều là nam, cũng không ít nữ sinh đâu.
Khi rèn luyện thân thể, chẳng lẽ còn mặc kín mít như bánh chưng?
Ài chà, cứ đến rồi ngươi sẽ biết ngay thôi..."
Lời hắn còn chưa nói hết, Trương Nam, một trong hai nữ Võ Khoa sinh của lớp (4), liền tức giận nói: "Đừng thô bỉ như vậy, ngươi cho rằng Phương Bình giống ngươi à!
Cứ nhìn chằm chằm nữ sinh, làm mất mặt lớp chúng ta!"
Trương Hạo cũng chẳng buồn để ý, đối với Phương Bình cười nói: "Hiểu lời Trương Nam nói không? Chúng ta đừng nhìn chằm chằm nữ sinh của lớp khác, cứ nhìn chằm chằm nàng là được rồi."
"Cút!" Trương Nam lườm hắn một cái.
"Đừng đanh đá vậy chứ, ngươi càng đanh đá ta càng không dám nhìn, không ai nhìn, ngươi không phải thiệt thòi lớn à..."
"Trương Hạo, ngươi muốn ăn đòn thật sao?"
...
Hai người hằng ngày đấu võ mồm, những người khác đều thành chuyện thường ngày rồi.
Ngô Chí Hào làm ngơ hai người, vừa đi vừa cười nói: "Đừng nghe Trương Hạo nói càn, nhìn nữ sinh cũng coi là một trong những phúc lợi, bất quá đây không phải điểm chính.
Sân vận động bên kia có không ít học sinh ưu tú của các lớp khác, có người có phương pháp rèn luyện riêng của mình.
Chúng ta có thể quan sát, thấy có hiệu quả, chúng ta cũng có thể học hỏi áp dụng.
Bất quá chúng ta hiện tại đã gần như định hình, Phương Bình ngươi có thể nhìn, học hỏi một cách có hệ thống."
Phương Bình gật đầu, mọi người đang trò chuyện rôm rả thì đã đến trước cửa sân vận động.
Sân vận động có người trực, không mở cửa cho người ngoài.
Bất quá học sinh Nhất Trung, bất kể là văn khoa hay võ khoa, đều có thể tiến vào, tất nhiên, là có thu phí.
Phí không đắt, hai khối tiền một lần, không thu phí theo thời gian.
Phương Bình giao tiền, những người khác lại không cần, vì thường xuyên đến đây nên họ có thể trực tiếp làm thẻ tháng.
Việc thu phí, kỳ thực là để phòng ngừa người quá đông, ùn ùn kéo đến.
Phí hai khối tiền tuy rằng không cao, nhưng nếu không phải thật sự đến rèn luyện thân thể, cũng sẽ không lãng phí tiền để xem trò vui.
...
Sân vận động, lầu hai.
Phương Bình vừa bước vào, liền cảm nhận được một luồng nhiệt khí ập tới.
Tiếng người huyên náo, tiếng hô quát không ngừng.
Bố cục tương tự như phòng rèn luyện thể chất bình thường, nhưng giờ khắc này bên trong đều là các thiếu nam thiếu nữ.
Ngô Chí Hào cùng mấy người vừa đến, lập tức có người reo lên: "Chí Hào, bên này!"
"Chí Hào, đến so tài một chút!"
"Dương Kiến, Khí Huyết ngươi đạt bao nhiêu rồi?"
...
Đều là cùng một trường học, Võ Khoa sinh của Nhất Trung không tới ba trăm người, thường xuyên đến bên này càng ít hơn, đại khái chưa tới hai trăm người.
Khí Huyết của Ngô Chí Hào chẳng thấp, trong số những người này cũng là loại đỉnh cấp, người biết hắn không ít.
Nghe được mọi người chào hỏi, Ngô Chí Hào cười ha hả mà nói: "Hôm nay không thể so tài, tự chúng ta rèn luyện."
Phương Bình thấp giọng hỏi: "So cái gì?"
"Không có gì, mọi người chính là hòa mình vào không khí náo nhiệt, so tài chút chống đẩy, hít xà, có lúc so tài lực kéo lớn nhỏ..."
Ngô Chí Hào tùy ý giải thích một câu, mang theo Phương Bình cùng mấy người khác cùng tiến đến một khu vực vắng người.
Những người khác đều có kế hoạch của riêng mình, đều tự tìm khí cụ còn trống bắt đầu phụ trợ rèn luyện.
Ngô Chí Hào lại tìm một khí cụ huấn luyện tổng hợp còn trống, chỉ dẫn Phương Bình rèn luyện.
Phương Bình mặc dù biết cách sử dụng, nhưng lòng nhiệt tình của lão Ngô, Phương Bình cũng không tiện từ chối, vừa lắng nghe Ngô Chí Hào giảng giải, vừa nhìn ngó xung quanh.
Sân vận động lầu hai không ít người, bất quá địa phương rất lớn, xem ra không hề chật chội.
Trong đó xác thực có không ít nữ sinh, khi rèn luyện y phục dĩ nhiên cũng sẽ không nhiều.
Bất quá nói thật, Phương Bình không có hứng thú gì, cũng không cảm thấy có sức hấp dẫn lớn lao.
Một đám nữ sinh trung học xinh đẹp, tươi trẻ, nếu đổi thành ở bãi biển, Phương Bình còn có thể xem thêm vài lần.
Thế nhưng hiện tại, mỗi người đổ mồ hôi như mưa, mùi mồ hôi nữ sinh lại chẳng thể thơm hơn nam sinh, hắn mới sẽ không vội vàng lại gần.
Ngô Chí Hào vừa chỉ điểm Phương Bình cách sử dụng khí cụ, vừa nhỏ giọng nói: "Sân vận động còn có lầu ba."
"Hả?"
"Lầu ba rất ít người, bất quá lầu ba so với lầu hai thú vị hơn một chút, người lần đầu tiên tới đều thích lên lầu ba xem thử."
Ngô Chí Hào thấp giọng giải thích: "Ngươi biết đó, Nhất Trung là trường trung học tốt nhất Dương Thành, Dương Thành cũng không phải không có Võ Giả.
Con cháu Võ Giả, nếu học trung học, hầu như đều ở Nhất Trung.
Tuy rằng mỗi khóa hậu nhân của những Võ Giả này không nhiều, nhưng cũng không phải không có.
Năm nay khóa của chúng ta, trưởng bối là Võ Giả, đã có hai người.
Thêm vào lớp Mười, lớp Mười Một, trường học của chúng ta có trưởng bối là Võ Giả trong nhà, tổng cộng có bảy người.
Bảy người này, cũng thường xuyên đến bên này rèn luyện.
Bất quá bọn hắn thường thì không ở lầu hai, mà ở lầu ba rèn luyện.
Phương Bình, có hứng thú không?"
"Chúng ta cũng có thể đi?" Phương Bình hơi ngạc nhiên.
"Đương nhiên, trường học không hề cấm đoán, chỉ là bình thường chúng ta rất ít khi đến thôi.
Khí cụ lầu ba không nhiều, thêm nữa, trưởng bối của những kẻ này đều là Võ Giả, không thể hòa nhập cùng bọn ta.
Có ghé qua xem thử, bọn họ cũng sẽ không nói gì, bình thường người lần đầu tiên tới đây đều thích đi xem náo nhiệt.
Tất nhiên, nếu thường xuyên đến thì sẽ chẳng muốn đến nữa, nhìn chán ngắt."
Phương Bình có hứng thú, đứng lên nói: "Vậy đi lên xem thử, những người này Khí Huyết cao sao?"
"Cũng chỉ vậy thôi, hơi cao hơn chúng ta một chút, nhưng cũng cao có hạn."
Ngô Chí Hào mang theo Phương Bình đi lên lầu, lần thứ hai nhẹ giọng nói: "Võ Giả Dương Thành cấp bậc đều không phải quá cao, điều kiện cũng có hạn chế.
Thật sự lợi hại, ai lại ở lại Dương Thành?
Những người cấp bậc cao, con cái cũng không ở Nhất Trung, nếu không ở Nhất Trung Thụy Dương, thì cũng ở các thành phố lớn mà học."
Phương Bình hiểu ra, thảo nào bên Nhất Trung này rất ít khi nghe nói vị Võ Nhị Đại nào rất mạnh.
Võ Nhị Đại học ở Nhất Trung, trưởng bối bình thường đều là Võ Giả Nhất Phẩm, Nhị Phẩm, Nhất Phẩm chiếm đa số.
Hơn nữa phần lớn đều là Võ Giả xã hội, bản thân những người này tài nguyên Tu Luyện đều có hạn, có thể cung cấp cho con cái dĩ nhiên cũng sẽ không quá nhiều.
Khí Huyết cho dù có mạnh hơn, cũng chỉ cao có hạn.
Trong lúc trò chuyện, hai người đã đến lầu ba.
Rất trống trải, rất yên tĩnh!
Đây là ấn tượng đầu tiên của Phương Bình, khác một trời một vực so với sóng nhiệt ngút trời dưới lầu.
Người cũng rất ít!
Tuy rằng Võ Nhị Đại của Nhất Trung có bảy người, nhưng không phải mỗi người đều sẽ tới nơi này, cũng không phải mỗi lần đều sẽ đến cùng lúc.
Phương Bình nhất thời đảo mắt nhìn quanh, tầng ba rộng lớn, tổng cộng cũng chỉ mới có năm người, trong đó hai người rõ ràng cùng bọn Phương Bình là đến xem náo nhiệt.
Thật sự đang Tu Luyện, chỉ có ba người.
Đúng vậy, Tu Luyện!
Không phải [Rèn Luyện Pháp], thứ đó Võ Giả cấp thấp không dám cho con cái Tu Luyện, mà là Trạm Thung!
Phương Bình đã xem qua [Thung Công Thập Lục Thức], liếc mắt đã nhận ra, ba người trên lầu này đang Trạm Thung.
Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Tiên Hiệp: Linh Kiếm Tôn