Chương 35: Xin hỏi là ai cho niềm tin của ngươi cùng dũng khí?
Chương 35: Xin hỏi, là ai cho ngươi tự tin và dũng khí?
Sáng sớm, thiên quang đại lượng.
Ngày thường vào giờ này, các cửa tiệm tại phường Vĩnh Lạc, ngoại trừ thanh lâu cùng sòng bạc vốn dĩ chỉ hưng thịnh về đêm, còn lại đều đã phải mở cửa đón khách. Thế nhưng hai ngày nay vì cuộc đại chiến giữa hai bang phái, những tiểu thương sợ hãi đến mức phải dời thời gian kinh doanh muộn hơn một canh giờ.
Duy chỉ có một lão chủ sạp điểm tâm sáng, vì muốn kiếm thêm vài đồng tiền vất vả mà đã sớm bày hàng. Có điều, lão vừa mới thả mấy thanh bột vào chảo dầu thì đã thấy vài tên bang chúng Phi Ưng bang mặc đồng phục đoản đả màu đen lù lù tiến tới.
Lão chủ sạp phảng phất như bị dọa sợ, đứng ngây ngốc không dám cử động, thầm hận bản thân tại sao lại tham chút tiền lẻ mà dọn hàng sớm như vậy.
“Ông chủ, nếu không lật lại, bánh quẩy của ngươi sẽ cháy khét mất.”
Một giọng nói ôn hòa truyền đến, lão chủ sạp luống cuống tay chân lật bánh trong nồi, thầm nghĩ một người trẻ tuổi thanh tú thế này lại đi dấn thân vào bang phái, thật đáng tiếc.
“Cho ta hai chiếc bánh tiêu.” Tô Tín quay đầu nhìn về phía Hoàng Bỉnh Thành cùng thuộc hạ: “Các ngươi có muốn dùng chút gì không?”
Mọi người đều lắc đầu, Hoàng Bỉnh Thành lại càng lộ vẻ cười khổ. Đại ca à, đã là lúc nào rồi mà ngài còn có tâm trí ăn điểm tâm?
Bánh quẩy vừa ra lò được ông chủ dùng giấy dầu bọc lại đưa cho Tô Tín. Hắn cắn một miếng, bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm xốp, hương thơm ngào ngạt đầy khoang miệng.
“Tay nghề của ông chủ không tệ. Sáng sớm ra ngoài không mang bạc, lão Hoàng, ngươi trả tiền đi.” Tô Tín vừa nhai bánh quẩy vừa thong dong nói.
Lão chủ sạp vội vàng xua tay: “Không cần, thật sự không cần đâu.”
Hoàng Bỉnh Thành không có tâm trí dây dưa với lão, trực tiếp ném ra một mẩu bạc vụn rồi bước nhanh theo sau Tô Tín. Cầm lấy mẩu bạc đủ bằng tiền kiếm được trong mười ngày, lão chủ sạp thầm nghĩ, vị lão đại Phi Ưng bang này xem ra còn tốt hơn nhiều so với tên Trần lão đại trước kia, kẻ hễ tâm trạng không vui là lại đập phá cửa tiệm người khác.
Vị tiểu đầu mục dám cả gan giữ người của Tô Tín tên là Đường Thái Hòa, tướng mạo tầm thường, chừng hơn ba mươi tuổi, dáng vẻ có chút láu cá. Khi Tô Tín dẫn người tới, hắn vẫn đứng nguyên tại chỗ không chút nhúc nhích, dường như đã đợi sẵn ở đó từ lâu.
Sáu thuộc hạ của Tô Tín bị bắt giữ đang bị người của Đường Thái Hòa ép quỳ trên mặt đất, bộ dạng cực kỳ thê thảm. Mắt tím bầm, khóe miệng rách toác, hiển nhiên là tối qua đã phải chịu không ít đòn roi.
Thực lực thuộc hạ của Tô Tín hiện tại không hề yếu, đối phó với người của Đường Thái Hòa thì ít nhất một đánh ba, đánh bốn cũng không thành vấn đề. Nhưng khổ nỗi đối phương đông người, mấy chục kẻ cùng lao vào một lúc thì thực lực có cao đến đâu cũng vô dụng.
Nhìn thấy huynh đệ của mình bị đánh thành ra thế này, bang chúng Khoái Hoạt Lâm nhất thời phẫn nộ, nếu không có Lý Phôi và Hoàng Bỉnh Thành ngăn cản, e rằng bọn họ đã lao lên liều mạng.
Hoàng Bỉnh Thành biết rõ đây không phải lúc hành động thiếu suy nghĩ. Đối phó với người ngoài thì đánh thế nào cũng được, nhưng người trong cùng một bang hội tự ý động thủ sẽ bị bang quy xử phạt rất nặng. Đánh nhau ẩu đả còn có thể nói qua nói lại, vạn nhất đám tiểu tử này lỡ tay làm chết người thì chuyện sẽ cực kỳ khó dàn xếp.
Huống hồ, nhìn dáng vẻ của Đường Thái Hòa rõ ràng là có chỗ dựa vững chắc, Hoàng Bỉnh Thành thậm chí nghi ngờ hành động này là do Hổ Tam Gia đứng sau chống lưng.
“Đường Thái Hòa?” Tô Tín hờ hững liếc hắn một cái.
Đó là một ánh mắt khiến Đường Thái Hòa cảm thấy vô cùng khó chịu. Hắn có cảm giác Tô Tín nhìn mình giống như nhìn một con chó, hoàn toàn không coi hắn là người. Sự khinh miệt này còn khiến hắn khó chịu hơn cả việc bị chửi bới trực tiếp.
“Tô Tín phải không?” Đường Thái Hòa tiến lại gần, cười ha hả nói: “Không phải huynh đệ ta cố ý giữ người của ngươi, chỉ là bọn chúng quá không hiểu quy củ mà thôi.”
Đường Thái Hòa liếc nhìn sáu người đang quỳ dưới đất: “Bang phái đại chiến, địa bàn này ai chiếm được thì là của người đó. Huynh đệ ta đã đóng chốt ở đây hai ngày, vốn định tử chiến với La Chấn, không ngờ hắn lại bỏ chạy. La Chấn chạy đi đâu ta không quan tâm, nhưng nửa phường Vĩnh Lạc này là do huynh đệ ta chiếm trước. Sáu tên này của ngươi hay thật, vừa đến đã nói Vĩnh Lạc phường đều do tụi nó đánh hạ, đòi đuổi ta đi, đây là cái đạo lý gì?”
“Ai cho phép ngươi đánh bọn họ?” Tô Tín hỏi lại một câu.
“Hả?” Đường Thái Hòa nhất thời không kịp phản ứng.
Chẳng phải bây giờ nên thảo luận xem nửa phường Vĩnh Lạc này thuộc về ai hay sao? Tại sao lại vòng vo sang chuyện sáu tên bang chúng quèn này rồi?
“Người của Tô Tín ta, ta có thể tự mình giáo huấn, nhưng ngươi dựa vào cái gì mà đánh bọn họ?” Tô Tín tiến lên một bước, ánh mắt tràn đầy vẻ khinh miệt như đang nhìn một đống rác rưởi.
Bị ánh mắt của Tô Tín đâm trúng lòng tự trọng, Đường Thái Hòa chỉ tay vào mũi Tô Tín quát lớn: “Tô Tín, ngươi có ý gì…”
“Chát!”
Đường Thái Hòa còn chưa kịp dứt lời đã bị Tô Tín tát một bạt tai cắt ngang, máu tươi lẫn răng gãy nhất thời văng tung tóe. Bang chúng dưới trướng Đường Thái Hòa đều ngẩn người, vừa rồi còn đang nói chuyện tử tế, sao chớp mắt đã động thủ rồi?
Tô Tín bồi thêm một cước vào bụng hắn. Đường Thái Hòa vốn không có chút võ công nào, lập tức ngã nhào ra đất, ôm bụng rên rỉ đau đớn. Đám thuộc hạ của hắn vội vàng rút binh khí chỉ về phía Tô Tín, nhưng không một ai dám manh động.
Với chiến tích ám sát Đại đầu mục Đái Trùng của Thanh Trúc bang, đám bang chúng quèn này đứng trước mặt Tô Tín chỉ có thể dựa vào quân số đông để lấy dũng khí rút đao, chứ ai dám là kẻ đầu tiên xông lên chịu chết?
Tô Tín chậm rãi bước tới trước mặt Đường Thái Hòa, đặt chân lên đầu hắn, lực đạo từ từ tăng dần khiến Đường Thái Hòa gào thét thảm thiết vì kinh hoàng. Hắn cảm giác như giây tiếp theo, đầu mình sẽ bị Tô Tín dẫm nát như một quả dưa hấu!
“Ngươi chiếm Vĩnh Lạc phường ta không quản, nhưng tại sao ngươi lại đánh người của ta? Muốn thị uy với ta sao?”
Tô Tín vừa dứt lời liền dẫm mạnh xuống một cái, hoàn toàn không cho Đường Thái Hòa cơ hội trả lời. Tuy không dùng nội lực, nhưng cú dẫm này khiến Đường Thái Hòa cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung.
“Ngươi đánh người của ta, chính là đánh vào mặt ta. Ta với ngươi xưa nay không oán không thù, tại sao ngươi lại muốn đánh vào mặt ta?”
Lại một cú dẫm mạnh nữa vang lên.
“Xin hỏi Đường lão đại, là ai cho ngươi dũng khí, là ai cho ngươi tự tin để đánh vào mặt ta?”
Hai cú dẫm liên tiếp khiến thần trí Đường Thái Hòa đã bắt đầu mơ hồ, chỉ còn có thể phát ra những tiếng rên rỉ yếu ớt. Bang chúng xung quanh, bất kể là người của Đường Thái Hòa hay người của Tô Tín, đều bị dáng vẻ lúc này của hắn dọa cho khiếp vía.
Những câu hỏi dồn dập nhưng không hề cho đối phương một giây để trả lời, Tô Tín giống như một kẻ điên đang tự hỏi tự đáp. Từng cú dẫm không chút lưu tình khiến người ta không khỏi nghi ngờ rằng Tô Tín thực sự muốn dẫm chết Đường Thái Hòa ngay tại đây!
Trong mắt bọn họ lúc này, Tô Tín chính là một kẻ điên! Một kẻ điên không thể dùng lẽ thường để suy đoán!
“Dưới chân lưu tình! Xin hãy dưới chân lưu tình!”
Một trung niên nam tử mặc áo văn sĩ từ phía sau đám đông chen ra, người này chính là Lý sư gia, quân sư quạt giấy trắng dưới trướng Hổ Tam Gia. Nhìn thấy Đường Thái Hòa đã thoi thóp, Lý sư gia cười khổ nói: “Tô Tín, mọi người đều là huynh đệ trong bang, có chuyện gì thì từ từ nói, hà tất phải ra tay tàn độc như vậy?”
Tô Tín chỉ tay vào Đường Thái Hòa dưới chân, rồi lại chỉ vào mặt mình: “Hắn chiếm địa bàn của ta, đó là đánh vào mặt trái của ta. Hắn lại đánh huynh đệ của ta, đó là đánh vào mặt phải của ta. Chẳng lẽ Tô Tín ta trông dễ bắt nạt đến thế sao? Bị người ta tát liên tiếp hai cái mà còn phải ghé sát lại cười ha hả hỏi: Huynh đệ à, sao ngươi lại đánh ta?”
Lý sư gia cười gượng, nghe ra ẩn ý trong lời nói của Tô Tín mà không khỏi lắp bắp. Ông ta nhớ lại lần đầu tiên gặp Tô Tín, người trẻ tuổi đã dùng tài hùng biện thuyết phục Hổ Tam Gia, người trẻ tuổi vì muốn thượng vị mà không chút do dự quỳ xuống gọi Hổ Tam Gia một tiếng nghĩa phụ.
Người trẻ tuổi đó và kẻ mặt không cảm xúc, điên cuồng đến cực điểm, dường như sẵn sàng dẫm chết tâm phúc của Hổ Tam Gia ngay lúc này, thật sự là cùng một người sao?
Lý sư gia nuốt nước bọt nói: “Cái đó… Tô Tín. Đường Thái Hòa làm vậy quả thực không đúng. Vĩnh Lạc phường là do ngươi dùng thực lực đánh xuống, điểm này không ai phủ nhận được. Đường Thái Hòa đánh người của ngươi, tự nhiên sẽ có bang quy xử lý. Ngươi tự mình ra tay cũng không hợp quy củ phải không? Ngươi cứ thả hắn ra trước đã, đến lúc đó nhất định sẽ có bang quy trừng trị.”
“Bang quy? Ha ha.”
Tô Tín khẽ cười một tiếng đầy ẩn ý khiến Lý sư gia cảm thấy lạnh sống lưng. Thế nhưng cuối cùng Tô Tín cũng nhấc chân khỏi đầu Đường Thái Hòa. Lý sư gia vừa kịp thở phào một cái, nhưng hơi thở còn chưa dứt, Tô Tín đã bất thần dẫm mạnh xuống bàn tay Đường Thái Hòa, trực tiếp nghiền nát nó!
Đường Thái Hòa vốn đã hôn mê lại bị cơn đau thấu xương làm cho tỉnh dậy, tiếng thét thảm thiết vang tận mây xanh.
“Tô Tín, ngươi…” Lý sư gia phẫn nộ chỉ tay vào Tô Tín.
Nhưng Tô Tín phớt lờ như không thấy, hắn thản nhiên tiến tới, lần lượt nghiền nát bàn tay còn lại cùng hai chân của Đường Thái Hòa. Không phải là dẫm gãy, mà là nghiền nát vụn, giống như bị một chiếc búa tạ đập nát vậy.
“Đã lăn lộn trên giang hồ, có lỗi phải nhận, bị đánh phải đứng cho vững. Làm sai chuyện, ắt phải trả giá.”
Để lại một câu nói nhẹ tênh, Tô Tín sai người đưa sáu thuộc hạ bị thương đi, rồi trực tiếp xoay người rời khỏi hiện trường. Lý sư gia định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài một tiếng.
“Tam gia à Tam gia, lần này e rằng ngài lại đi sai một quân cờ rồi!”
Đề xuất Tiên Hiệp: Toàn Cầu Cao Võ