Chương 38: Hội Hạn Hỗ Tam Gia

Kết quả của trận đại chiến giữa Phi Ưng bang và Thanh Trúc bang đã quá rõ ràng. Thanh Trúc bang bị đánh cho tàn phế, không còn tư cách để đối đầu với Phi Ưng bang nữa. Trong bang lúc này, kẻ vui mừng, người lo âu.

Kẻ vui mừng đương nhiên là Bang chủ Sa Phi Ưng cùng đám thân tín. Một hơi chiếm được một nửa khu chợ, đủ để Phi Ưng bang tiêu hóa trong một thời gian dài.

Còn kẻ lo âu, tự nhiên là Hổ Tam Gia. Đối với đứa nghĩa tử Tô Tín này, Hổ Tam Gia giờ đây chẳng còn chút tự tin nào để trấn áp hắn. Xét về thực lực cá nhân, Tô Tín đã có chiến tích ám sát Đái Trùng bày ra đó. Hơn nữa, trận chiến với La Chấn của Thanh Trúc bang càng khiến một kẻ lão luyện ở phủ Thường Ninh như Hổ Tam Gia phải âm thầm kinh hãi.

Bọn họ vốn rất hiểu rõ thực lực của La Chấn. Kẻ này học được công phu chân chính, hoàn toàn không phải hạng giang hồ nửa mùa có thể so sánh. Thậm chí nếu không phải vì La Chấn học võ quá muộn dẫn đến thành tựu có hạn, thì cái miếu nhỏ Thanh Trúc bang sao có thể chứa nổi vị đại thần này? Tô Tín có thể chiến thắng La Chấn trong một trận đấu công bằng, đủ để chứng minh thực lực của hắn đáng sợ đến nhường nào.

Về phương diện thế lực dưới tay, gần hai trăm thuộc hạ tu luyện nội công và võ kỹ của hắn, thực lực không kém gì đệ tử Chiến đường là bao. Huống chi hiện tại đám bang chúng tầm thường dưới trướng hắn cũng đã vượt quá nghìn người. Chính vì kiêng dè thực lực của Tô Tín, sau khi biết Đường Thái Hòa bị phế, Hổ Tam Gia mới nhẫn nhịn, coi như không biết chuyện gì xảy ra, không hề phát tác.

Thế nhưng hôm nay, lão rốt cuộc cũng không nhịn được mà đập vỡ chén trà.

“Thằng ranh này rốt cuộc muốn làm gì!? Trong mắt nó còn có trên dưới tôn ti hay không? Ta là nghĩa phụ của nó! Là lão đại của nó! Nó không muốn sống ở Phi Ưng bang nữa sao?” Hổ Tam Gia phẫn nộ gầm lên, gương mặt dữ tợn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.

Lý sư gia đứng bên cạnh khẽ thở dài, chẳng biết nên nói gì cho phải. Chuyện Tô Tín làm ngày hôm qua quả thực suýt chút nữa khiến Hổ Tam Gia tức chết.

Thực ra sự tình rất đơn giản. Sau màn giết gà dọa khỉ tại phường Vĩnh Lạc, đám thương nhân kia lập tức sợ hãi, chỉ trong ba ngày đã nộp đủ lệ phí. Tô Tín kiểm kê lại, tổng cộng có sáu vạn lượng bạc trắng – một con số kinh người.

Theo lệ thường, số bạc này phải nộp cho Hổ Tam Gia hai phần mười, sau đó Hổ Tam Gia mới trích một phần trong đó nộp về bang phái. Nhưng Tô Tín đã gần như trở mặt với Hổ Tam Gia, hiện tại sao có thể cung kính dâng bạc? Kết quả là hắn chỉ đem phần mà bang phái nên nhận nộp lên, còn phần chia cho Hổ Tam Gia thì tịnh không nhắc tới một chữ.

Người phụ trách quản lý tiền bạc là Thiện Sự đường Đường chủ Trang Lê. Sau khi nhận được lệ phí, lão liền đem tin này báo cho Hổ Tam Gia. Hổ Tam Gia nghe xong lập tức giận dữ đập chén tại chỗ. Tô Tín bỏ qua lão để nộp thẳng tiền cho bang phái, rõ ràng là không để vị nghĩa phụ này vào mắt. Điều này làm sao Hổ Tam Gia có thể không giận?

“Đồ sói mắt trắng chết tiệt, nếu biết có ngày hôm nay, lúc đầu ta nên một chưởng đánh chết nó cho xong!” Hổ Tam Gia nghiến răng nghiến lợi nói.

Hiện tại lão thực sự hối hận rồi. Hối hận vì lúc trước nghe lời dụ dỗ của Tô Tín, không những không xử phạt mà còn nhận hắn làm nghĩa tử, để giờ đây nuôi ong tay áo, muốn dứt cũng không xong.

Lúc trước Tô Tín nói Trần Đáo mơ ước vị trí của lão, điều này Hổ Tam Gia biết rõ. Dù Tô Tín không giết Trần Đáo, lão cũng sẽ tìm cơ hội trừ khử hắn để bảo vệ vị trí của mình. Thu Tô Tín làm nghĩa tử, Hổ Tam Gia dự định mười năm sau mới nghỉ hưu, để Tô Tín lên thay, còn lão sẽ đứng sau làm Thái thượng hoàng.

Nhưng tính đi tính lại, lão đã tính sai một điểm: Tô Tín không phải Trần Đáo! Trần Đáo mất hai mươi năm mới khiến lão cảm thấy bị đe dọa, nhưng Tô Tín chỉ mất chưa đầy ba tháng đã vươn tới vị trí có thể đối kháng, thậm chí là áp đảo lão! Hiện tại Hổ Tam Gia vẫn chưa muốn nghỉ hưu, lão vẫn muốn ngồi vững trên ghế Đại đầu mục, vậy nên đối với Tô Tín, lão nhất định phải trừ khử!

“Tam gia, ngài bớt giận. Tô Tín đã nộp tiền về bang rồi, ngài có tức giận đến mấy cũng vô dụng.” Lý sư gia khuyên nhủ, nhưng trong lòng lại thở dài một tiếng.

Hổ Tam Gia thực sự đã già rồi. Trước đây Hổ Tam Gia tính cách thâm trầm, tâm cơ cực sâu, hầu như có thể đạt đến cảnh giới hỉ nộ không lộ ra mặt. Đâu có như bây giờ, chỉ vì một tin tức của Tô Tín mà kích động đến mức thất thố như thế.

Trong mười ba vị Đại đầu mục, thực lực Hổ Tam Gia tuy không mạnh nhất nhưng lại là kẻ thông minh nhất. Chỉ có lão mới đặc biệt tìm về một vị tú tài thi rớt như Lý sư gia để làm quân sư quạt giấy, bày mưu tính kế cho mình. Nhưng đáng tiếc, Hổ Tam Gia anh minh một đời lại hoàn toàn ngã ngựa trong vấn đề của Tô Tín.

Nếu lão luôn giữ thái độ dìu dắt Tô Tín, thì dù hiện tại Tô Tín có quật khởi, hắn cũng sẽ dành cho lão sự tôn kính nhất định. Bằng không, danh tiếng đang lên như diều gặp gió của Tô Tín trong Phi Ưng bang sẽ biến thành tiếng xấu. Cùng lắm thì Hổ Tam Gia chỉ cần giữ im lặng, không ủng hộ cũng không chèn ép, Tô Tín cũng sẽ nể chút tình xưa. Dù sao lúc bắt đầu, Tô Tín cũng nhờ vào danh tiếng của Hổ Tam Gia mới đứng vững gót chân trong bang.

Nhưng hiện tại Hổ Tam Gia lại ngấm ngầm giở trò sau lưng. Từ việc bỏ mặc trong đại hội bang phái lần trước, đến việc Đường Thái Hòa khiêu khích rồi bị phế lần này, cả Phi Ưng bang đều đã truyền tai nhau. Chỉ cần không phải kẻ ngu, ai cũng có thể đoán được chân tướng sự việc.

Lý sư gia thực ra đã khuyên Hổ Tam Gia vài lần, nhưng một kẻ đã nắm quyền nhiều năm như Hổ Tam Gia sớm đã không còn tâm cơ nhạy bén như thời trẻ, mà trở nên bảo thủ hơn. Trước đây có chuyện gì hai người còn có thể bàn bạc, nhưng mấy năm gần đây, Lý sư gia chỉ có thể đưa ra kiến nghị, còn dùng hay không đều tùy vào quyết định của Hổ Tam Gia. Hiển nhiên, trong chuyện của Tô Tín, kiến nghị của Lý sư gia đã bị gạt phắt đi.

Sau khi đập vỡ thêm vài cái chén, tâm tình Hổ Tam Gia mới bình ổn lại đôi chút.

“Lý sư gia, ngươi nói xem nếu ta kiến nghị Bang chủ thu hồi địa bàn của Tô Tín nộp về cho bang phái thì sao? Hắn hiện tại nắm giữ phường Vĩnh Lạc cộng thêm Khoái Hoạt Lâm, địa bàn dưới tay so với ba Đại đầu mục cộng lại còn nhiều hơn!” Hổ Tam Gia âm lãnh nói.

Lý sư gia vội vàng lắc đầu: “Tam gia, ngài tuyệt đối đừng làm thế. Bang chủ sẽ không đồng ý đâu. Phân phối theo chiến công là nguyên tắc cốt lõi của Phi Ưng bang ta, một khi thay đổi, cả bang phái sẽ loạn mất.”

Chiến công cao hơn tất cả là nguyên tắc cốt lõi để Phi Ưng bang tồn tại. Ai đánh hạ địa bàn thì người đó hưởng, nếu ngay cả điều này cũng không đảm bảo được, bang chúng sẽ thất vọng đến mức nào? Phủ Thường Ninh có ba bang bốn hội, đâu nhất thiết phải treo cổ trên một cái cây là Phi Ưng bang? Một khi tiền lệ này mở ra, e rằng ngay ngày hôm sau sẽ có quá nửa bang chúng rời đi đầu quân cho phái khác.

“Tam gia, hay là chúng ta đừng đấu với Tô Tín nữa. Chẳng có lợi lộc gì mà còn để người ta chê cười.” Lý sư gia cẩn thận đề nghị.

Hổ Tam Gia lạnh lùng đáp: “Không được! Không áp chế được Tô Tín, mặt mũi ta biết để đâu? Tô Tín bỏ qua ta để nộp lệ phí cho bang, Trang đường chủ có thể nói cho ta biết thì người khác tự nhiên cũng biết. Những tên kia đức hạnh thế nào ta quá rõ, bọn chúng nhất định đang thầm cười nhạo ta nuôi dưỡng hai đứa nghĩa tử nhưng cả hai đều thành mầm họa!”

Lý sư gia định nói thêm gì đó thì thấy có người vào báo: “Tam gia, Đại đầu mục Hầu Thông tới chơi.”

“Hắn tới làm gì?” Lý sư gia và Hổ Tam Gia đều nhíu mày, sắc mặt không mấy tốt đẹp.

Trong mười ba vị Đại đầu mục, Hổ Tam Gia không có ai thân thiết, nhưng kẻ có quan hệ xấu nhất chắc chắn là Hầu Thông này. Phải nói rằng, tất cả mọi người trong Phi Ưng bang đều không ưa nổi Hầu Thông.

Dù là Đại đầu mục có địa vị cao, nhưng Hầu Thông lại có một tật xấu khó bỏ: ham mê cờ bạc. Thói quen đánh bạc của hắn cực tệ, một khi đã thua là sẽ đỏ mắt như con bạc khát nước, không gỡ được vốn thề không bỏ qua. Thu nhập của một Đại đầu mục thực ra không hề thấp. Tô Tín chỉ riêng một phường Vĩnh Lạc đã thu về hơn ba vạn lượng. Hầu Thông cai quản một phần tư phường Xương Bình, tuy lệ phí không cao bằng chỗ Tô Tín nhưng mỗi tháng vài nghìn lượng bạc là chuyện thường. Số tiền này sau khi nộp cho bang và phát cho thuộc hạ, phần còn lại dư sức để hắn sống sung túc.

Thế nhưng Hầu Thông lại đem toàn bộ nướng vào chiếu bạc, mà vận may của hắn thì chưa bao giờ tốt, chỉ vài ngày là sạch túi. Hết tiền, Hầu Thông bắt đầu nợ sòng bạc, đến mức các chủ sòng bạc chẳng muốn tiếp hắn. Khi không còn cách nào khác, hắn lại đi vay tiền các Đại đầu mục khác như Hổ Tam Gia, và đương nhiên là có mượn không có trả.

Cuối cùng, danh tiếng của Hầu Thông thối hoắc, chẳng ai muốn cho hắn vay tiền nữa. Đối với hạng người này, Hổ Tam Gia đương nhiên không muốn tiếp đãi. Lão vừa định dặn thuộc hạ từ chối, nói mình không có nhà, thì đã nghe thấy một giọng nói đầy khí thế truyền vào từ trong sân.

“Ha ha ha! Hổ lão tam, nghe nói ngươi bị thằng con nuôi mới nhận chơi cho một vố đau điếng. Người ta đem bạc nộp thẳng cho bang phái, chẳng thèm coi ngươi ra cái gì cả, có chuyện đó không?”

Một người đàn ông trung niên trông trẻ hơn Hổ Tam Gia một chút trực tiếp bước vào phòng, cười nhạo một cách không kiêng dè. Nhìn Hầu Thông tự tiện xông vào, Hổ Tam Gia lạnh lùng hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”

Hầu Thông thản nhiên cầm chén trà trên bàn lên ngắm nghía, lười biếng đáp: “Tất nhiên là tới mượn ngươi ít tiền tiêu xài rồi. Yên tâm, chờ ta thắng lớn nhất định sẽ trả gấp đôi.”

Hổ Tam Gia cười lạnh: “Câu này ngươi nói không dưới mười lần rồi. Đừng nằm mơ nữa, ta ở đây một xu cũng không có.”

Nghĩ đến lời Hầu Thông vừa nói, Hổ Tam Gia lại càng thêm giận. Đã tới mượn tiền mà còn dám mở miệng trào phúng, không đuổi cổ đi ngay tại chỗ là đã nể mặt lắm rồi.

Hầu Thông cười hắc hắc: “Hổ lão tam, đừng vội vàng thế. Lần này ta không đến tay không đâu. Thế này đi, ta giúp ngươi một tay, ngươi cho ta mượn một khoản tiền, thấy sao?”

“Ngươi thì giúp được gì cho ta?” Hổ Tam Gia khinh thường nhìn vị Đại đầu mục có thứ hạng gần như thấp nhất này.

Khóe môi Hầu Thông nhếch lên một nụ cười: “Một đại ân huệ, ví như giúp ngươi xử lý thằng nghĩa tử không nghe lời – Tô Tín!”

Đề xuất Voz: Sau Này...!
BÌNH LUẬN