Logo
Trang chủ
Chương 2: Giận phạm thiên điều

Chương 2: Giận phạm thiên điều

Đọc to

Hứa Ứng sớm đã vò đã mẻ không sợ rơi, dập đầu cho Thần Linh áo lục coi như tế bái. Còn nến, hương, hoa quả thì đừng nghĩ. Chính hắn còn chưa có gì ăn, huống chi là dâng lễ cho Thần Linh?

Bị Thần Linh áo lục điểm tên, hai thôn dân còn lại sắc mặt tái mét.

Thôn dân Tưởng Lộ là người hơn bốn mươi tuổi nhưng già như tám mươi. Mặt ông nhăn nheo, thân thể còng xuống, run rẩy nói:- Thần Linh lão gia, tiểu lão nhân cơm còn chưa kịp ăn, đêm qua chỉ gặm vỏ cây, quan sai lại tới bắt thuế, làm gì còn đồ gì để hiếu kính...

Thần Linh áo lục liếc nhìn ông một cái, cười lạnh nói:- Ngươi hiếu kính quan sai, không hiếu kính ta? Coi ta còn không bằng quan sai sao?

Tưởng Lộ không dám hé răng.

Thần Linh áo lục đảo mắt, nói:- Ngươi không phải còn có nữ nhi sao? Đem nữ nhi của ngươi hiến cho ta, ta làm con rể của ngươi, bảo đảm ngươi cả đời cơm no áo ấm!

Tưởng Lộ mềm nhũn hai chân, quỳ xuống đất nói:- Hồi Thần Linh lão gia, đêm qua quan sai đến bắt thuế, tiểu lão nhân không nộp được, quan sai liền mang tiểu nữ đi, nói là có thể miễn thuế cho tiểu lão nhân...

Thần Linh áo lục hừ lạnh, nắm đấm to như bình rượu lớn đập tới, giận dữ nói:- Ngươi không phải có hai nữ nhi sao? Còn muốn giấu một người?

Tưởng Lộ bị một quyền đánh bay mấy trượng, đâm vào tường đối diện. Xương sườn gãy đâm xuyên ngực, xương gãy lòi ra, máu ồ ạt chảy ra từ miệng.

Trong từ đường, đông đảo thôn dân run lẩy bẩy, không dám tức giận cũng không dám nói lời nào.

Hứa Ứng siết chặt nắm đấm, coi như mình không thấy gì. Đó là Thần Linh, có uy nghiêm khiến người ta khiếp sợ, người thường đối mặt Thần Linh căn bản không có ý niệm phản kháng. Ngay cả Hứa Ứng, từ nhỏ tu luyện Thái Nhất Đạo Dẫn Công, đối mặt Thần Linh áo lục cũng chỉ có phần run lẩy bẩy.

Hơn nữa, cha nuôi và tổ phụ từ nhỏ đã dạy hắn: dân không đấu với quan, không đấu với thần. Người bắt rắn mạo hiểm tính mạng để bắt rắn độc, mục đích là để sống sót. Đấu với quan, đấu với thần, chính là tự tìm đường chết!

Tưởng Lộ muốn đứng lên, nhưng không đứng dậy được.

Thần Linh áo lục quát mắng:- Nữ nhi còn lại của ngươi đâu? Giao ra, hôm nay ta liền muốn động phòng với nàng! Đừng có không biết điều!

Đột nhiên, Tưởng Viên Ngoại, chủ ruộng nhà họ Tưởng, cười nói:- Thần Linh lão gia có chỗ không biết, tiểu nhân biết lão gia coi trọng cô nương nhà Tưởng Lộ, bởi vậy đã dùng tiền mua lại, dự định hôm nay liền đưa cho Thần Linh lão gia. Người đâu, mời tân nương tử theo ta!

Thần Linh áo lục lòng hoa nở rộ, cười nói:- Vẫn là Tưởng Viên Ngoại hiểu chuyện.

Hắn đảo mắt nhìn các thôn dân khác, cười lạnh nói:- Các ngươi ngay cả cống phẩm đều không có, còn muốn được ta phù hộ? Hôm nay, không có cống phẩm, ruộng đồng nhà các ngươi một năm chỉ được ba ngón mưa. Ngay cả nến hương cũng không có, một giọt nước cũng không có, đáng đời khát chết các ngươi đám khốn nạn này! Còn ngươi!

Thần Linh áo lục chỉ Tưởng Lộ, quát:- Vốn định để ngươi làm nhạc phụ của ta, cho ngươi chút lợi ích! Bây giờ con gái ngươi là cống phẩm Tưởng Viên Ngoại cung cấp cho ta, không liên quan nửa điểm đến ngươi! Hai ngươi tay trắng, không có cống phẩm cho ta, năm nay ruộng đồng nhà ngươi, một giọt mưa cũng không có!

Tưởng Lộ ngây ngốc ngồi dưới tường, hình dung tiều tụy, trên mặt không nửa điểm huyết sắc. Trong ruộng không mưa, hoa màu sẽ không có thu hoạch.

"Ta còn sống thế nào?" Hắn mất hết can đảm.

Thần Linh áo lục cười ha hả, nắm lấy tân nương, cười nói:- Chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay liền động phòng, không cần đợi đến tối!

Tưởng Viên Ngoại vội vàng cười làm lành nói:- Bây giờ chính là lương thần cát nhật!

Hứa Ứng yên lặng quay người, đi theo mọi người ra khỏi từ đường. Chuyện Thần Linh kết hôn hắn chưa từng gặp qua, nhưng đã nghe qua.

Các thôn trấn khác cũng đều thờ phụng Thần Linh, có vài thôn dân khó khăn, liền đem nữ nhi hiến cho Thần Linh làm vợ. Hắn nghe nói Thủy Bá Tiêu Thủy thậm chí cưới hơn một trăm nữ tử, đều là các thôn trấn gần đó hiến cho Thần Linh này.

Tưởng Lộ run rẩy đứng dậy, Hứa Ứng thấy thế đi qua, định nâng ông. Tưởng Lộ quan hệ với hắn không tệ, khi Hứa Ứng còn bé được tổ phụ cứu ra từ đám cháy, đến Tưởng gia điền, Tưởng Lộ còn cho hắn một cái bánh cao lương. Tổ phụ bảo Hứa Ứng gọi ông là A bá.

Hứa Ứng khắc sâu ký ức này.

- A bá, ta đưa ông về nhà...

Hứa Ứng nói. Đột nhiên, Tưởng Lộ phóng tới đầu tường.

"Ầm!"

Máu tươi bắn tung tóe lên mặt Hứa Ứng.

Hứa Ứng mắt mờ, vài giọt máu bắn vào mắt hắn. Hắn lờ mờ nhìn thấy lão hán này đâm mạnh đầu mình vào tường, vết máu lập tức làm ô nhiễm bức tường trắng, giống như một nhành hoa mai trong đống tuyết mùa đông.

Tai Hứa Ứng ong ong, đại não trong nháy mắt trống rỗng.

- A bá...

Hắn vươn tay, lại thấy đầu vỡ nát của Tưởng Lộ dính trên tường, thi thể từ từ trượt xuống, vẽ lên bức tường trắng thân cây mai khỏe khoắn. Thi thể lão nhân đó, giống như thân cây mai, quỳ gối trước tường.

Trong từ đường một mảnh xôn xao, mọi người chạy tán loạn, la hét liên tục.

Thần Linh áo lục ôm tân nương khóc đến sắp tắt thở, cười nói:- Viên ngoại, dọn dẹp thi thể, quét vôi lại tường, đừng làm mất nhã hứng của ta.

Tưởng Viên Ngoại vội vàng vâng lời, nhanh chóng đi đến trước mặt Hứa Ứng, đẩy Hứa Ứng một cái, quát lớn:- A Ứng, mau dọn thi thể ra ngoài, Thần Linh lão gia muốn động phòng!

Trong đầu Hứa Ứng ong ong, thân thể run rẩy, siết chặt nắm đấm. Tưởng Viên Ngoại quát:- Ngươi muốn ngỗ nghịch Thần Linh lão gia có phải không...

"Ầm!"

Hứa Ứng vung một quyền, đấm vào mặt Tưởng Viên Ngoại. Mặt Tưởng Viên Ngoại lõm vào đầu, gáy đột nhiên nổ tung, thi thể lảo đảo ngã xuống đất.

- Giết người! A Ứng giết người!

Các gia đinh nhà Tưởng Viên Ngoại hoảng hốt bỏ chạy.

Thân thể Hứa Ứng vẫn còn run rẩy, trong đại não vẫn trống rỗng. Hắn không biết vì sao mình lại một quyền đánh nổ đầu Tưởng Viên Ngoại, thậm chí không biết vì sao mình đột nhiên không kìm nén được phẫn nộ!

- Ta giết người, giết người... Ta không muốn giết người...

Tay hắn run run, vết máu trên mặt chưa khô, run rẩy ngẩng đầu lên. Hắn muốn giết không phải Tưởng Viên Ngoại. Ánh mắt hắn rơi trên thân Thần Linh áo lục, hắn muốn giết thật ra là Thần Linh này.

- Thế nhưng không biết vì sao, ta chính là không kìm nén được tay của ta, chính là muốn đánh chết ngươi!

Hứa Ứng thở hổn hển như dã thú, tức giận nói với thi thể Tưởng Viên Ngoại ngã dưới đất:- Ngươi ồn ào quá! Đừng nói nữa! Đừng giục ta... Ta bảo ngươi đừng giục ta! Ta đây sẽ đánh chết Thần!

Đầu Tưởng Viên Ngoại đã nổ tung, xẹp xuống, đương nhiên không thể nói chuyện.

Thế nhưng, trong suy nghĩ Hứa Ứng vẫn tràn ngập các loại tạp nham thanh âm, ong ong tác hưởng, thúc giục hắn, đi đánh chết Thần Linh trước mặt này.

Con ngươi Thần Linh áo lục co lại, nhìn chằm chằm Hứa Ứng. Từ trong ánh mắt Hứa Ứng, hắn đột nhiên không nhìn thấy sự sợ hãi quen thuộc. Điều này khiến lồng ngực hắn không khỏi bùng lên ngọn lửa giận dữ.

Ánh mắt sợ hãi, là ánh mắt hắn quen thuộc nhất, là nỗi sợ vốn có của phàm nhân đối với Thần Linh!

Trước đó, hắn có thể từ trong ánh mắt Hứa Ứng nhìn thấy loại kính sợ này, đó là sự kính sợ của sâu bọ đối với đại nhân vật.

Mà bây giờ, sự kính sợ không thấy! Thay vào đó, đúng là độc thần! Là sát khí! Hắn từ trong mắt thiếu niên này, thấy được sát ý trần trụi đối với mình!

Càng đáng sợ hơn là, hắn phát hiện mình có chút sợ hãi loại ánh mắt này!

Thần Linh áo lục giận tím mặt, bỏ qua tân nương, giơ nắm đấm to như cái vò đập mạnh tới, giận dữ nói:- Hỗn trướng! Ánh mắt ngươi là cái gì?

Hứa Ứng dựng hai cánh tay lên che trước người, chợt cảm thấy mình như bị trâu đực nặng mấy ngàn cân va vào người, bay lùi lại, một tiếng ầm vang đâm sập bức tường từ đường, bay ra ngoài!

Thần Linh áo lục dang chân, vượt qua bức tường đổ nát, cười lạnh nói:- Phàm phu tục tử, chỉ có thể chấp nhận số phận Thần Linh an bài, không thể phản kháng! Hứa Ứng, ta từ trong ánh mắt ngươi thấy được tà niệm khinh nhờn Thần Linh! Ta muốn rửa sạch tội ác của ngươi!

Hứa Ứng rơi xuống đất, hai chân cắm sâu vào đất, trượt về sau hơn trượng, cuối cùng ổn định thân hình.

- Ngươi hình như...

Hứa Ứng run run hai tay, ngẩng đầu lên, ánh mắt kỳ dị,- Không mạnh như ta tưởng tượng.

- Cái gì?

Thần Linh áo lục giận tím mặt, nhấc chân quét tới, chân to như cây cột vung tới, tiếng gió gào thét!

- Người phàm nhỏ bé, vọng nghị thần uy! Ngươi sẽ xuống Bạt Thiệt Địa Ngục!

Sắc mặt hắn uy nghiêm, một cước này, phảng phất có thể đưa Hứa Ứng trực tiếp quét vào Địa Ngục, vĩnh thế trầm luân!

Hứa Ứng gắng sức thôi động toàn thân khí huyết, vung một quyền đón chân Thần Linh kia quét tới!

Trong đầu hắn không khỏi hiện ra kinh thư vừa mới nhìn thấy, những tuyến đường vận chuyển khí huyết trong Tượng Lực Ngưu Ma Quyền ồ ạt tuôn đến, khiến hắn không cần suy nghĩ liền dựa theo nội dung kinh thư vận chuyển khí huyết!

Khí huyết hắn trong cơ thể vận chuyển với tốc độ cực kỳ cuồng bạo, khí huyết chấn động ngũ tạng lục phủ, ma sát cơ bắp da thịt, một tiếng tượng minh vang dội từ lồng ngực hắn truyền đến, đinh tai nhức óc!

Lực Hứa Ứng dồn vào cánh tay phải, khí huyết sưng lên khiến cánh tay phải hắn lập tức trở nên thô to, tay phải bỗng lớn hơn một vòng, quyền phong khuấy động, phát ra một trận tiếng gào!

Tượng Lực Ngưu Ma Quyền thức thứ nhất, Cơ Giác Lực Khai Sơn!

Lực lượng Hứa Ứng tăng vọt, đấm ra một quyền, va chạm với đùi phải Thần Linh áo lục quét tới, một tiếng "ầm", một quyền đánh xuyên qua đùi phải tráng kiện của Thần Linh áo lục!

Cùng lúc đó, trong cơ thể hắn truyền đến tiếng "lốp bốp" bạo hưởng, đó là khí huyết hắn xông quan tạo thành dị hưởng!

Bảy năm tu hành, khổ luyện Thái Nhất Đạo Dẫn Công, chưa từng tu luyện qua Võ Đạo công pháp, không biết mình tu luyện đến bước nào. Bây giờ lần đầu tiên tiếp xúc với Võ Đạo công pháp, liền đem tích lũy bảy năm qua của hắn, toàn bộ kích phát!

Thái Nhất Đạo Dẫn Công ma luyện khí huyết, là tu vi của Hứa Ứng. Võ Đạo công pháp thì là con đường phát huy tu vi!

Bảy năm mài một kiếm, sương nhận chưa thử. Giờ khắc này, cuối cùng đã đến lúc hắn thử sương nhận!

Nhà Hứa Ứng, xà yêu cuối cùng nối liền tất cả xương khớp, đang hướng ngoài thôn chạy trốn, đột nhiên nghe được từng tiếng bạo hưởng kỳ dị, không khỏi sững sờ, vội vàng theo tiếng nhìn tới.

- Tượng Lực Ngưu Ma Quyền đệ nhị trọng, đệ tam trọng, đệ tứ trọng, bị hắn trong nháy mắt giải khai! Tiểu tử này, là người hay là yêu quái? Sao tu luyện nhanh như vậy?

Hắn vừa mới nghĩ đến đây, đột nhiên khí huyết Hứa Ứng vận chuyển, trong lồng ngực bắn ra tiếng tượng minh ngang dương, nặng nề du dương, chấn động đến 67 gia đình Tưởng gia điền, tất cả cửa sổ phòng ốc, "phần phật" run rẩy!

Chậu rửa mặt, vại nước thậm chí khe nước, nước trong hồ cũng bị rung ra từng cơn sóng gợn!

Trong đầu xà yêu "ầm vang". Trong nháy mắt khí huyết xông quan, phá vỡ Tượng Lực Ngưu Ma Quyền đệ tứ trọng, đã là nghe rợn người. Hứa Ứng vậy mà lại phá thêm một quan, tu thành đệ ngũ trọng!

Hắn vội vàng nhìn Hứa Ứng, chỉ thấy khí huyết Hứa Ứng cuồng bạo vận chuyển, thậm chí chảy ra từ lỗ chân lông trên da! Khí huyết tràn ra ngoài, hình thành dị tượng Thần Nhân đầu voi phía sau hắn!

Dị tượng này do khí huyết tạo thành, rất hư ảo, phảng phất ảo ảnh trong suốt, kích cỡ cao hơn Hứa Ứng một thước bảy, tám, theo quyền cước Hứa Ứng mà động! Đây chính là dị tượng chỉ có khi tu thành đệ ngũ trọng!

Tượng Lực Ngưu Ma Quyền tổng cộng có thất trọng: đệ nhất trọng máu xâu toàn thân, khí đi bách hải; đệ nhị trọng gấp đôi khí huyết; đệ tam trọng kình phát trượng bên ngoài; đệ tứ trọng Thần Tượng chi lực; đệ ngũ trọng Tượng Thần Ngưu Ma dị tượng; đệ lục trọng Khí Huyết Sát Thể; đệ thất trọng Tượng Vương Thần Thể!

Trong cường giả Yêu tộc, phàm là tu luyện đến Võ Đạo đệ thất trọng, liền có thể xưng là Yêu Vương, được phong làm Sơn Thần, Hà Bá!

Tu luyện đến đệ ngũ trọng, đã có thể xưng là Đại Yêu! Hứa Ứng bây giờ có thể được xưng là Đại Yêu!

- Thế nhưng, tiểu tử này rõ ràng là người...

Xà yêu mờ mịt.

Hứa Ứng trong đầu không suy nghĩ nhiều, thi triển Tượng Lực Ngưu Ma Quyền thức thứ hai, Bạch Tượng Súy Tị! Hắn nghiêng người xoay tròn, đùi phải phá không, giống như mũi vung ra, không khí bị xé nứt, phát ra tiếng rít bén nhọn!

Phía sau hắn, Thần Nhân đầu voi thân người đồng thời quay người bày chân, chân voi và chân hắn trùng điệp, một tiếng "bộp" giòn vang, nện vào hông Thần Linh áo lục, khiến Thần Linh kia lảo đảo, vòng eo cong lại, thân thể gần như nằm trên đất.

Thần Linh áo lục vừa sợ vừa giận, liền lùi mấy bước, tránh đi công kích của Hứa Ứng, đột nhiên dỡ xuống một bức tường bên cạnh, giơ cao lên, như đóng ruồi, muốn đè mạnh Hứa Ứng dưới tường!

Bức tường "ầm vang" vỡ nát, Hứa Ứng một quyền đánh nát bức tường, gạch đá bay loạn, nện vào mặt Thần Linh kia. Thần Linh áo lục một tay che mặt, tay kia đập tới.

Nắm đấm hắn va chạm với nắm đấm Hứa Ứng oanh tới, chỉ nghe tiếng "răng rắc" giòn tan, vậy mà gãy lìa!

Thần Linh áo lục trong lòng hoảng sợ, ánh mắt chạm nhau với Hứa Ứng, tâm linh hắn lại lần nữa bị nỗi sợ hãi ấy chi phối. Đó là nỗi sợ hãi của phàm nhân đối với Thần Linh! Hắn vậy mà như một phàm nhân sinh ra tâm sợ hãi, mà Hứa Ứng phảng phất mới là Thần Linh chúa tể sinh tử hắn!

Hắn chống đỡ bên trái, ngăn cản bên phải, cuối cùng không thể tránh thoát được nữa. Hắn nhìn thấy nắm đấm càng lúc càng lớn của Hứa Ứng oanh đến diện mục hắn, vội vàng kêu lớn:- Ta chính là Thần Linh Thành Hoàng sắc phong, có danh sách trong Âm Đình và Hoàng Đình, ngươi giết ta chính là xúc phạm thiên điều...

Chữ "Đầu" chưa kịp nói ra, nắm đấm của Hứa Ứng từ trên mặt hắn đánh vào, xuyên ra từ sau não, đánh xuyên qua đầu hắn một lỗ lớn!

Thần Linh áo lục ngẩn ngơ, thi thể lảo đảo ngã xuống đất, tinh khí tan rã, hóa thành một đống gỗ.

- A a a a ——

Cách đó không xa, xà yêu sợ đến há to miệng, hét lên.

—— —— Cảm ơn Trạch Đồ Ăn, Hằng Phong đại lão bạch ngân khen thưởng! Cảm ơn Dạo Bước Đám Mây QAQ, Tịnh Hồng, Thần Triều Cửa Sổ Thúc, Lâu Bạn Hỏa Hiếu Huy, Thần Triều Doanh An, Xuyên Không Thạch, Lâm Muội Muội A, Tinh Thần Muôn Vàn Mà Theo Biến, Thần Triều Dạ Miêu Kull, Thần Triều Chỉ Tranh Chiều Nay, Thần Triều Lớn Tủ Lạnh, Ta Tại Tối Nay Yêu Thần Minh, Tiên Ma Yêu Đạo Tổ Sư, Chảy Điểm Nước Mắt, Mới Có Thể Lớn Lên, Vui Mừng Tề Thiên, Hoa Trong Gương, Trăng Trong Nước Cùng Qua Loa, Thần Triều Thời Đại, Ba Sinh Duyên Tiểu Đao, Thần Triều Tình Nhi, Đồng Hồ Nước Sao Chép Viên, Trời Gây Nghiệt Còn Có Thể Tha Thứ Tự Gây Nghiệt Thì Không Thể Sống, Ta Bốn Chưng Túm, Diễm Linh Cơ, Khoái Hoạt Cát Cát, Không Rời Lam Sơn, Q Tím Sao Ban Đêm Không, Mặc Hành 106, Thanh Mộng, Vô Ngân, Tầng Lầu Cuối Cùng Lầm Thiếu Niên, Phi Thiên Ngư Bản Tôn, Thần Triều Array, Ngọc Tiểu Thanh, Nhặt Tận Nhân Gian Mộng, Thần Triều Cà Phê, Ta Ở Trên Hắc Sơn, Mã Dực Đào, iampe trongy, Rửa Yêu, Ba Sinh Duyên Tung Liệp Giả, Bảo Mụ Ở Tu Chân Giới Phú Giáp Một Phương, các vị khen thưởng, mọi người tốn kém! ! ! Bái tạ! ! !

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: (Chuyện tình cảm 99%) Mùa hè năm ấy
BÌNH LUẬN