Đệch mịa mày giỡn hay thật biết éo đường nào mà lần. Phải thì cứ "nude show" ra hết có phải nhanh không, đỡ vòng vo với nhau. Giận, em đưa nó tấm drap (cũng dày lắm ạ) rồi lủi xuống quầy chuẩn bị đi ngủ, lòng không thầm tiếc nuối.
- "Dạ em cũng giỡn thôi mà. Có gì chị bấm 012 gọi lễ tân, đỡ phải chạy xuống nghen."
Nói là làm, em ngoảnh mặt đi thẳng không ngoái lại sau như những thanh niên chí hướng khi xưa ra đi vì tổ quốc. Thôi bỏ mẹ, "lạ chết vì sĩ" rồi... Nhưng em đã nói ở trên, em ăn ở sao nên ông trời không bạc. Lúc xuống giường xếp nằm được tí thì chuông điện thoại đổ ầm ĩ.
- "A nhô."
- "Xuống thiệt luôn hả, lên đây ngủ với em nè."
- "Thiệt mà, để cuối tháng lãnh lương rồi mình hẹn hò hen" - em đùa cợt tí chứ đang mở cờ trong bụng rồi.
- "Nãy em giỡn mà, lên lẹ nghen."
Lần này thì em đ' thể "sĩ diện hão" được nữa, lên trên chăn ấm nệm êm, lại có hơi ấm tình người nữa... cho nó sướng. Khóa cửa nẻo cẩn thận, mở đèn để camera hoạt động cho hiệu quả, dặn dò hai con chó và không quên lục bộ sưu tập trong ba lô mà phi thẳng lên lầu. Mà số khổ, ông trời như muốn thử thách lòng người. Cũng vì cái vụ mở đèn mà éo hiểu sao con bé con dâu nó dậy, chạy ra kiếm, gọi mình. Lên đến cửa lại phải mò xuống trình bày giải thích như kiểu: "Mẹ ơi bữa nay cho con đi làm đàn ông một bữa..."
- "Ủa anh mở đèn chi vậy, em ra không thấy ai tưởng có gì."
- "À anh lên trên có bạn anh trên đó, mở đèn cho cẩn thận đó mà, có gì khách gọi chạy xuống, không sao đâu, anh khóa cửa cẩn thận rồi."
- "Dạ, anh có xuống lẹ không, có gì để em ra canh cũng được."
- "Khỏi em ơi, ngủ đi, không sao đâu."
Mịa đàn bà chúa rắc rối. Thôi em ngủ đi để anh còn hành sự. Em lại trở lên trên, tiện tay lấy luôn cái mền của mình lên đề phòng... "thượng mã phong" máy lạnh.
Vâng, điều gì tới nó cũng tới các bác ạ, và em cũng hiểu vì sao lão kia mò về sớm rồi. Nhưng với em thì khác, không thể để cho "địch" manh động được, huống hồ đã mai phục, chuẩn bị lực lượng bao ngày qua, chỉ chờ dịp xuất... "tinh", à nhầm, xuất quân. Chi tiết hành sự cũng như trò chuyện thì em không dám kể rõ ràng, chỉ sợ "mod" "ban nick". Nhưng có một điểm nổi bật thế này đành liều mạng chấm phá đôi nét:
Số là trong lúc hành sự thì em có nóng vội, cuồng nhiệt quá nên hơi mạnh tay, mạnh chân, lẫn mạnh... "trym". Lúc đụng chạm vào đôi "bồng đảo" thì em ý có nhắc nhở:
- "Anh nhẹ thôi, em đau" - cười cười.
- "Em... sắp tới tháng hả?" - thôi bỏ mẹ, thảo nào như "ngựa chứng" thì ai mà chịu nổi.
- "Dạ, cũng rành quá ha" - cười cười.
- "Chịu khó hóng hớt thôi chứ biết gì đâu."
- "Hóng hớt là gì, mà anh trắng quá dạ, như con gái ý."
- "Con gái mà được như anh hả, khỏe thế này mà..."
- "Thì giống thôi, nhưng khỏe thiệt" - cười cười - éo biết thiệt hay xạo.
Cũng trò chuyện xã giao với em ý cho thân thiện chứ không chỉ "ngủ xã giao" không thôi. Sơ qua cũng biết em nó... hơn em một tuổi, quê Trà Vinh, tên M.
Đêm đó em tốn mất hai cái trong bộ sưu tập, và 4-5h sáng là đã phải chuồn xuống vì khách trả phòng. Đệch mịa nhiều thằng không ngủ nghỉ cho khỏe, sáng dậy làm thêm cái "điểm tâm" nữa cho ngon mà cứ đòi về sớm. Làm em cũng mất ăn theo chúng nó.... Từ đó trở đi em "làm lon bò cụng" rồi "ôm quầy" luôn, tranh thủ chợp mắt được tí nào hay tí đó, lấy sức. Cũng đỡ là thường tầm 7h là con nhỏ dâu nó dậy rồi, ra canh quầy tí, em cứ mặc sức ngủ, không bị lay dậy, mặc dù ngủ không sâu vẫn biết khách nó xuống. Đến tầm 9h thì "chị" ấy cũng trả phòng. Lúc trả phòng, đi ngang em có "đá lông nheo", đong đưa tí vì dù sao cũng đã từng... Cũng vì vậy mà con bé dâu nó mới phát hiện ra "bí mật" của đời em. Nhưng không sao, cũng là phận đàn bà có chồng, nó cũng hiểu và thông cảm cho cái số hẩm hiu của em, chỉ cười cười châm chọc tí. "Mày mà lan truyền cho thiên hạ biết là anh đè ra... trả thù đấy nhé" - em thầm nghĩ.
Đấy, đó cũng là lần đầu và lần cuối mà em mạo hiểm vượt rào. Nhiều lúc nghĩ lại thấy mình tồi tệ "vãi". Mà lúc đấy cũng "vã" và còn non kinh nghiệm quá. Con nhỏ nó vừa "xxx" với lão khách xong, mình lại đâm đầu vào... mà vẫn thấy ngon. Thôi thì kiếp này xin làm người đến sau vậy. Sau này thì tình trạng này xảy ra cũng khá nhiều, nhưng em đã suy nghĩ trưởng thành hơn, chín chắn hơn để gạt bỏ đi những dục vọng tầm thường, hướng đến một tương lai tươi sáng. Và em cũng nói thiệt với các bác, đời thằng đàn ông thì không sớm thì muộn, những chuyện như này nó sẽ đến ồ ạt với mình. Nhất là với cái hoàn cảnh của em và một số lĩnh vực nhạy cảm khác thì thiếu éo gì. Nhưng "ăn, uống" thì cũng tập cho mình thói quen ăn sang, có chọn lựa chứ đừng ăn tạp, ăn chống đói. Sau này nghĩ lại, cá nhân em thấy nó tầm thường, sao sao ấy. Còn em không biết các bác thế nào, chắc cũng "nhắm mắt đưa... trym" quá.