Rảnh rỗi sinh nông nổi, em lại luyên thuyên hầu chuyện các bác đây. Thật tình em cũng phân vân mãi không biết có nên kể ra không. Em cũng từng nói rồi, em không thích đi sâu vào chuyện với những người phụ nữ đã lướt qua đời mình. Vấn đề tế nhị, em sợ bị "ban nick". Nhưng thôi, lần này em coi như mua vui, "bánh ít đi, bánh quy lại", có cái để mà viết...
Chuyện thì cũng đơn giản thôi...
Nhìn cái tít chắc các bác cũng đoán ra nội dung rồi. Nhưng mà cái số em trông nhà nghỉ, làm gì có em nào "gái ngoan", "ngon cơm" tự nguyện dâng hiến cho mình. Thôi thì "một miếng khi đói bằng một gói khi no" các bác ạ. Thời gian đầu đi làm, xa người thân bạn bè, em như "thằng nghiện tái hòa nhập cộng đồng", cô đơn lạc lõng... Buồn thúi ruột các bác ạ. Nhưng cái em buồn hơn là buồn... "đái", à nhầm, buồn... "gái". Thân trai tráng, sinh lý bình thường như em, theo chu kỳ nó cũng đến mùa "động cỡn" chứ. Nhưng nếu chỉ vậy thì em còn cố kìm chế được. Đằng này, "cuộc đời xô đẩy, hoàn cảnh đưa đẩy, thời thế tạo anh hùng"... Các bác nhớ giúp em là "cuộc đời" đẩy em nhé!
Hôm đó em đi làm cũng được hơn tháng. Nhiều lúc "vã" quá cũng tính "đi khách" để cuối tuần "xõa" cho bằng chị bằng em. Nhưng nghĩ lại "vì đại cục", em gạt đi, quyết chí anh hùng. Ai ngờ "theo tình tình trốn, trốn tình tình theo". Mỡ dâng tận miệng mèo thì sao chạy được. Vâng, một em "hàng" tự nguyện "trao thân gửi phận" cho em các bác ạ. Chắc em ấy "nhìn xa trông rộng", thấy được tương lai, "tố chất anh hùng", làm nên việc lớn của em... Lúc em nó vào "đi khách" (qua đêm), em đã "bắt sóng" được ý em nó qua từng cử chỉ, ánh mắt kiểu như: "Ôi, anh ấy... giá như thân phận mình gửi cho chàng thì đã không trôi nổi lênh đênh thế này" (em "ảo tưởng sức mạnh" tí). Thật ra nó cũng "lả lơi" theo kiểu "bệnh nghề nghiệp", nhưng chỉ trêu đùa tí với em, còn đâu vẫn tập trung vào công việc.
Em nó theo chân "thằng khách" lên phòng mà lòng em đầy nuối tiếc. Ông khách thì chắc tầm U40, chắc "ăn vụng" tranh thủ lúc vợ... "vượt cạn" hay gì gì đấy. Mà em nó thì vẫn còn "căng tràn nhựa sống", em nghĩ "lực lượng" không tương quan cho lắm. Một đêm mà, một đêm dài cơ đấy...
Giá như ông khách ấy biết "lượng sức mình" thì đã cần một "trợ lý" như em. Nhưng không, đời nó phũ lắm, "đèn nhà ai nấy sáng". Em cũng đành ngậm ngùi cắn răng chịu đựng. Đứng ngồi không yên, em lại mua sữa đậu nành uống "hạ hỏa", hay ngồi thiền đọc kinh sám hối "lục căn" để cho mọi chuyện lắng xuống... Nhưng dường như "ám khí" của con bé quá mạnh, em không tài nào ép chất độc ra được. Tầm quá nửa đêm, khi khách đã "full", chìm dần vào giấc ngủ, em tính mò dậy để giải quyết "nhu cầu cá nhân" lẫn "sinh lý" thì một chuyện "kinh hoàng" đã xảy ra....
Lão khách kia nửa đêm mò về, gây động làm em hoảng sợ như "đang quay tay gặp ngay... bạn gái". Em cũng dự đoán được phần nào kết quả, nhưng vẫn cố nhẹ nhàng mềm mỏng tiễn khách:
- "Anh trả phòng hay lát quay lại hả anh?"
- "Thôi anh về, còn người ngủ trong đó, em cho anh xin lại CMND."
- "Dạ, mừng anh ngon... trym" - đấy là em nghĩ thế thôi.
Em sung sướng tột đỉnh, tưởng như cắt đứt cơn "vã" đang đến, dường như cơ hội đã đến với mình. Em chỉ muốn lao ngay lên mà "hốt hụi chót", bất chấp ngày sau ra sao. Đúng là hồi đấy "lính mới" lúc nào cũng "non kinh nghiệm", vì ham muốn tầm thường mà bỏ quên "đại cục". Em chẳng biết làm sao các bác ạ. Trong đầu hiện ra vô vàn kế sách để "lọt" được vào "l...òng địch". Nào là nhẹ nhàng lên hỏi thăm cái gì đấy, hay "ập" vào phong cách mạnh mẽ, bạo... "d..." Nhưng quả là trời thương em, không phụ lòng người mòn mỏi chờ đợi. Em nó xuống hỏi xin em cái mền vì lạnh quá. Đó cũng là cơ hội để em tiếp cận "địch".
- "Anh ơi, cho em cái mền đi anh, lạnh quá sao ngủ."
- "Chị coi trong tủ có không ạ, phòng nào cũng có mà chị?" - em vẫn lịch sự.
- "Không có anh ơi, em kiếm hoài rồi."
- "Dạ, chắc thằng bỏ mẹ nào nó bỏ túi mang về nhà rồi chị, để em kiếm cái khác" - mỗi phòng đều đầy đủ các bác ạ, nhưng thỉnh thoảng có mấy thằng khách mất dạy nó cứ hay qua phòng khác "chôm" thêm để làm gì em không biết.
Em lật đật chạy vào phòng đồ lấy mền, mà ôi thôi éo còn cái mền nào. Chạy lên trên sân thượng thì toàn đang phơi chưa khô, còn ẩm chút xíu.
- "Chị ơi hết mền mất rồi, bộ cũ đang phơi chưa khô kịp, hay chị lấy drap đắp tạm nha."
- "Dạ, cái gì cũng được anh, lạnh quá hà. Không có là anh phải zô cho em ôm ngủ khỏi lạnh nghen" - cười cười.
- "Dạ, hết cách thì cũng phải vậy thôi, phải phục vụ khách thôi chứ sao. Ai kêu để bạn trai về sớm quá chi" - cười cười, dám "ghẹo" bố à.
- "Trời bạn trai gì, khách tui đó cha nội. Thôi zô đây ngủ rồi mai khỏi tính tiền phòng nghen" - cười cười.
- "Dạ thôi, làm không đủ ăn nữa sao dám đua đòi" - cười cười.....
- "Nhìn mặt vậy mà hiền quá à, em giỡn thôi mà" - cười cười.