Logo
Trang chủ
Chương 18: Đồng sàng

Chương 18: Đồng sàng

Đọc to

Trần Ninh nhất thời ngây người, tỷ tỷ à, cách giữ người của tỷ cũng bá đạo quá rồi đấy.

Thương Nguyệt chưa bao giờ phải xuống nước cầu xin ai, cho dù là với Tửu Cuồng, nàng cũng chỉ dùng lễ của vãn bối để đối đãi.

Trước kia thân là Trưởng công chúa của Đại Diễm vương triều, lại càng cao cao tại thượng, vì vậy trong lúc nóng vội, nàng không hề biết cách làm thế nào để giữ người khác ở lại.

Thực ra, hoàn toàn là vì quá kích động nên mới có hành động thất thố như vậy.

Ngay khoảnh khắc vừa rồi, nàng kinh ngạc phát hiện, tạo nghệ về phù lục của bản thân lại có đột phá.

Những phương pháp khắc họa, phương pháp tổ hợp vốn nghĩ mãi không ra, tất cả đều vào khoảnh khắc ấy mà hoát nhiên khai lãng, hoàn toàn minh ngộ.

Ngay cả một tia áo diệu như có như không kia, dường như nàng cũng có thể cảm ngộ được rõ ràng hơn.

Đây chẳng lẽ không phải là công lao của chưởng môn sao?

Nhưng khi chưởng môn định rời đi, tia áo diệu kia cũng theo đó mà phiêu tán, khiến nàng không khỏi nóng lòng.

"Chưởng môn, trời đã tối rồi, Thanh Thúy phong và Chu Tước phong lại cách nhau rất xa, hay là ngài cứ ở tạm chỗ thiếp thân một đêm đi."

Thương Nguyệt hàm tình mạch mạch, đôi mỹ mâu long lanh như nước.

"Thế này... không tiện lắm thì phải?"

Trần Ninh chối từ, nhưng ngay sau đó liền cảm thấy mình bị một luồng gió nhẹ nâng bổng lên, cứ thế bị đưa đến giường.

"Giường của thiếp thân rất mềm mại và rộng rãi, chưởng môn cứ yên tâm nghỉ ngơi, thiếp thân sẽ hộ pháp cho ngài."

Thương Nguyệt cười rạng rỡ, ra vẻ hiền thục.

Nhưng Trần Ninh lại cảm thấy có gì đó là lạ. Một gián điệp của vương triều quen sống với cảnh liếm máu trên lưỡi đao như vậy, cho dù trí tưởng tượng của hắn có phong phú đến đâu, cũng không thể nào gắn Thương Nguyệt với hai chữ "hiền thục" được.

Nhưng sự đã đến nước này, bây giờ muốn đi cũng không đi được.

Trần Ninh đành mở hệ thống ra xem.

Ký chủ: Trần NinhTu vi: Nhân Vũ cảnh cửu trùng thiênDanh hiệu: Chưởng môn Minh Sát Thu Hào (đã trang bị), Chưởng môn tân thủ (có thể chuyển đổi)Hiệu quả danh hiệu: Tăng 999 điểm Động sát lực, bây giờ, ký chủ sẽ dễ dàng nhận ra những manh mối hơn.Kỹ năng chủ động duy nhất đi kèm danh hiệu: Trắc Hoang. Sau khi sử dụng, ngươi sẽ biết được lời đối phương nói là thật hay giả, thời gian duy trì một phút, thời gian hồi: 24 giờ.Thần thông: Thiết Thiên Quỷ Thủ, Cổ Hoặc Nhân Tâm, Hỏa Thần ẤnCông pháp: Thông Thiên Phù LụcVật phẩm đặc thù: Trứng linh thú thần bí (có thể ấp), Khốn Tiên Phù, Hộ Thân Phù

Về cơ bản, đây là toàn bộ át chủ bài và thủ đoạn hiện tại của Trần Ninh. Chỉ trong hơn mười ngày đã có sự thay đổi lớn như vậy, có thể nói là vô cùng kinh người.

Vừa bắt đầu còn là một tên gà mờ, bây giờ tu vi đã là Nhân Vũ cảnh cửu trùng thiên.

Chỉ còn cách Linh Vũ cảnh một bước chân.

Tùy tiện làm một nhiệm vụ là có thể đột phá.

Tuy nhiên, Trần Ninh không vì thế mà dương dương tự đắc. Mới đến được đây thôi mà, kẻ địch mình phải đối mặt quá mạnh, hơn nữa lúc nào cũng có gián điệp có thể để lộ ác ý, bản thân vẫn đang ở trong tình cảnh nguy cơ tứ phía.

Giống như bây giờ, chẳng phải hắn đang bị Đại trưởng lão giam lỏng đó sao?

Mình tốt bụng mang bánh ngọt đến, không nói cảm ơn thì thôi, lại còn bị hạn chế tự do cá nhân, biết đi đâu nói lý đây?

Bây giờ không tiện ấp trứng linh thú, nhưng xem qua thần thông mới nhận được thì vẫn cần thiết.

Thần thông: Hỏa Thần ẤnGiới thiệu: Thần thông của hoàng thất Đại Diễm vương triều, tương truyền do Hỏa Thần thời thượng cổ ban tặng, uy lực kinh khủng.Độ thành thục: Tối đa (Đại viên mãn)

Trần Ninh có chút bất đắc dĩ, tuy lợi hại nhưng lại là một môn thần thông không thể tùy tiện sử dụng, xuất xứ từ Đại Diễm vương triều, đó chẳng phải là bản lĩnh của dòng dõi Thương Nguyệt sao?

Trước đây chỉ biết nàng đến từ vương triều, lần này lại gián tiếp có được thông tin mới, nàng vậy mà lại là người của hoàng thất?

Nhìn Trần Ninh nằm nghiêng, Thương Nguyệt nhẹ nhàng cất bước sen, từng chút một tiến đến bên giường.

Chính nàng cũng không biết tại sao hôm nay tâm trạng lại thoải mái đến vậy. Có thể là vì đã ăn món đồ ngọt chưa từng được nếm qua, nhưng phần nhiều vẫn là nhờ vào việc tham ngộ được áo diệu của phù lục.

Hơn nữa, nàng phát hiện ra rằng, càng đến gần Trần Ninh, tia áo diệu huyền diệu khó lường kia lại càng trở nên rõ ràng hơn.

Thân thể của Trần Ninh dường như là một ngọn hải đăng trong đêm tối, khiến nàng không kìm được mà men theo tia sáng ấy, từ từ đến gần.

"Ủa?"

Trần Ninh vốn đang nằm nghiêng yên ổn, đột nhiên cảm nhận được sự tiếp xúc mềm mại ở sau lưng.

"Chưởng môn không cần suy nghĩ nhiều, thiếp thân hộ pháp cho ngài, ngài cứ nghỉ ngơi là được."

Trần Ninh không quay đầu lại, nếu không đã có thể thấy được khuôn mặt xinh đẹp của Thương Nguyệt giờ phút này đang đỏ bừng nóng rẫy, tim cũng đập nhanh một cách khó hiểu.

Đây cũng là lần đầu tiên trong đời nàng lại ở gần một người đàn ông đến thế.

Ở khoảng cách này, việc tham ngộ tia áo diệu của phù lục là rõ ràng nhất, nàng thực sự không muốn bỏ lỡ cơ hội này.

Trần Ninh cảm nhận được sự ấm áp, mềm mại sau lưng, hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào nữa, chết tiệt! Gần đến mức này, thật khó để Trần Ninh không suy nghĩ lung tung.

Nếu là người khác, Trần Ninh có lẽ đã sớm không nhịn được mà hành sự, nhưng vị này lại là người của hoàng thất Đại Diễm vương triều, nếu dám nổi tà niệm với nàng, đúng là chê mạng mình dài rồi.

Ngửi mùi thể hương thoang thoảng trên người Thương Nguyệt và cảm nhận thân thể yêu kiều phía sau đang ngày một nóng lên, Trần Ninh dứt khoát tự mình nhích sang một bên.

Sau khi không còn tiếp xúc thân thể, hắn lập tức cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

Ngủ thôi!

Thế nhưng, Thương Nguyệt lại đang ở thời khắc mấu chốt để tham ngộ tia áo diệu kia, chẳng ngờ bị Trần Ninh giãy ra, khoảng cách bị kéo xa hơn, nàng không khỏi sốt ruột, chủ động dịch người sát lại phía Trần Ninh.

Lần này, để ngăn Trần Ninh chạy thoát, Thương Nguyệt vươn tay ra ôm lấy hắn từ phía sau.

Trần Ninh có nỗi khổ không nói nên lời, đành phải chấp nhận số phận.

Một đêm trôi qua.

Trần Ninh chịu đựng áp lực lớn, không biết đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Khi mở mắt ra lần nữa, hắn thấy tư thế ngủ của mình trong mơ có vẻ hơi bất nhã, giờ phút này không chỉ tay đang nắm lấy núi non, mà một chân còn gác lên người đối phương.

Trần Ninh ngượng ngùng thu tay chân về, nghiêm túc nhìn Thương Nguyệt đang say ngủ. Nàng ngủ rất ngon, trên đôi má tinh xảo còn vương một vệt hồng nhuận.

Không thể không nói, tướng ngủ của Thương Nguyệt cực kỳ đẹp, mang lại cho người ta một cảm giác thanh bình.

Không giống như tiểu loli Tô Linh Nhi kia, ngày thường trông xinh đẹp là thế, lúc ngủ lại ngốc nghếch đáng yêu vô cùng.

Còn có Tiêu Mị, cho dù trong giấc ngủ, gương mặt quyến rũ của Tiêu Mị cũng vô cùng khiêu gợi.

Ủa, khoan đã…

Trần Ninh đột nhiên nhận ra một điều kỳ lạ.

Tại sao mình lại thấy được tướng ngủ của nhiều nữ nhân như vậy?

Thế này không đúng, sao lại giống kinh nghiệm và cảm nhận của một tên tra nam thế nhỉ?

Mình là người đứng đắn cơ mà.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này, phải mau chóng chuồn đi thôi.

"Lỡ như đợi nàng tỉnh lại, thẹn quá hóa giận thì hỏng bét."

Trần Ninh xuống giường, mang giày tất chỉnh tề, đẩy cửa phòng rồi đi thẳng.

Nữ tử tối qua mở cửa cho hắn đứng bên ngoài cũng không ngăn cản, chỉ dùng ánh mắt kỳ lạ đánh giá Trần Ninh.

Trần Ninh coi như không thấy, một mạch rời đi.

"Thế này hình như càng giống tra nam hơn rồi…"

Trần Ninh chỉ cảm thấy phong thái của mình đang ngày càng đi theo một hướng kỳ quái.

Tỳ nữ ở cửa nhìn bóng lưng Trần Ninh xa dần, đầu óc mơ hồ.

Nàng không hiểu nổi, tại sao Điện hạ lại giữ tân chưởng môn ở lại một đêm?

Nàng không lo cho an nguy của Điện hạ, với thực lực của người, ở Tầm Long môn không ai có thể ép buộc được nàng.

Vậy thì chỉ có thể là Điện hạ chủ động để chưởng môn ở lại.

Nhưng như vậy, lại càng kỳ lạ.

"Chẳng lẽ… Điện hạ coi trọng nhan sắc của chưởng môn rồi?"

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Kinh Dị: Quỷ Xá (Quỷ Khóc)
BÌNH LUẬN
Đăng Truyện