Logo
Trang chủ

Chương 71: Muốn phiền bạn chết thêm một lần nữa

Đọc to

Trần Ninh âm thầm ghi nhớ lời của Long lão trong lòng.

Không lâu sau, các đệ tử cũng theo chân Tiểu Nguyên xuống hết dưới lòng đất.

Không gian dưới lòng đất này bỗng chốc trở nên náo nhiệt.

Áp lực trò chuyện của Trần Ninh giảm hẳn, hắn ung dung đứng sang một bên, lặng lẽ quan sát hai nhóm người vốn chẳng hề liên quan đến nhau giờ lại chung sống hòa hợp đến lạ thường.

Người của Hắc Long tộc hào phóng chia sẻ thức ăn của mình. Họ vừa nói vừa cười, vừa nướng thịt.

Đối với những người lương thiện đáng yêu này, các đệ tử cũng cảm thấy rất hợp duyên. Được đối đãi nhiệt tình như vậy, một vài đệ tử vốn đã quen lạnh lùng còn nhất thời không quen, tỏ ra có chút lúng túng.

Nhưng trong lòng họ lại rất vui vẻ.

Họ mở rộng lòng mình với nhau, trên trời dưới bể, không chuyện gì không nói.

Người Hắc Long tộc lại càng không chút dè dặt, thể hiện trọn vẹn sự dịu dàng, thứ quý giá và hiếm có nhất trên thế gian này.

Sáng sớm hôm sau.

Dưới lòng đất vẫn còn một mảnh tối tăm, chỉ có một tia sáng yếu ớt chiếu xuống từ cửa hang.

Các đệ tử thì đang thu dọn hành trang, chuẩn bị rời đi.

Trước cửa hang.

Toàn bộ người của Hắc Long tộc đều ra tiễn. Trong mắt ai nấy đều lấp lánh ánh sáng chân thành nhất.

Một tiểu cô nương còn nhỏ tuổi níu lấy cánh tay một nữ đệ tử, nũng nịu nói: "Đại tỷ tỷ, tỷ còn quay lại đây làm khách không? Ni Ni không nỡ xa tỷ."

"Sẽ về mà, nhất định sẽ về."

Nữ đệ tử kia mắt đã hoe đỏ, lưu luyến xoa đầu tiểu cô nương.

"Thật không ạ? Vậy tỷ phải về sớm nhé, nếu không Ni Ni có thể sẽ bị vong hồn tà ác bắt đi mất, sẽ không được gặp lại đại tỷ tỷ nữa."

Đôi mắt tiểu cô nương trong veo như nước.

Nhưng nữ đệ tử lại không dám nhìn nữa, quay mặt đi khóc thút thít.

Thật quá đáng thương!

Hơn nữa, nàng có chút không thể tin nổi, chỉ qua một đêm mà tại sao mình lại lưu luyến nơi này đến vậy.

Tại sao lại có tình cảm sâu đậm đến thế?

Nghĩ lại, có lẽ là vì nơi đây đang bảo vệ mảnh đất tịnh thổ cuối cùng trong lòng người.

Không có nhĩ ngu ngã trá, cũng không có những kẻ vong ân phụ nghĩa, lấy oán báo ân như lời chưởng môn từng kể.

Càng không cần phải nén lại cảm giác ghê tởm để trảm thảo trừ căn, tâm ngoan thủ lạt.

Ở nơi này, thật sự không kìm được lòng mà buông xuống phòng bị, mở rộng tấm lòng.

Thế ngoại đào viên, cũng chẳng hơn được thế này là bao.

Không chỉ nàng, rất nhiều đệ tử khác cũng có chút xúc động, chỉ cảm thấy dù bị linh thú cắn một miếng cũng không khó chịu bằng lúc này.

Thứ tình cảm chân thành này, có lẽ sau khi rời đi, sẽ khó mà có được lần nữa?

Mọi người lên đến mặt đất, đứng trước cửa hang, Tiểu Nguyên làm người dẫn đường, đi ở phía trước nhất.

Đột nhiên!

Hắn cảm thấy tim đập nhanh hoảng loạn.

Hắn đột ngột ngẩng đầu, chỉ thấy bầu trời vốn đang quang đãng bỗng dần trở nên u ám.

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Tiếng cười chói tai vang lên bên tai, vọng khắp khu rừng, kinh động không ít chim bay thú chạy xung quanh.

Trần Ninh thì ngưng mắt nhìn lên trời, miệng lẩm bẩm: "Cuối cùng cũng đến rồi sao?"

Trước đó Long lão đã nói qua.

Ác hồn này mỗi năm sẽ xuất hiện một lần để hấp thụ sinh khí của người Hắc Long tộc, hòng khởi tử hồi sinh.

Mà hôm nay, vừa đúng là ngày tròn một năm.

Hắn rất tò mò, thế giới này thật sự có thứ gọi là quỷ hồn sao?

Nếu có, vậy thì giúp Hắc Long tộc diệt trừ nó đi vậy…

Ân oán phân minh.

Đó luôn là tín điều của Trần Ninh.

Đối với loại người vong ân phụ nghĩa như La Phán, hắn sẽ không chút lưu tình mà đuổi cùng giết tận.

Còn đối với Hắc Long tộc lương thiện chất phác, lại còn sẵn lòng giúp đỡ mình và mọi người ra khỏi khu rừng, tự nhiên phải đầu đào báo lý.

"Lục sư huynh, đó thật sự là quỷ hồn sao?"

Có đệ tử mặt trắng bệch, có chút sợ hãi.

"Tất cả mọi người, cảnh giới! Bảo vệ chưởng môn!"

Lục Bình quát lớn một tiếng, nhưng trong lòng chính y cũng đang đánh trống bồn chồn.

Dù sao thì loại đối thủ này, trước nay chưa từng nghe thấy.

Ác hồn đòi mạng, trước giờ vẫn luôn là câu chuyện trong truyền thuyết.

Mà bên này, Tiểu Nguyên thì cố nén nỗi sợ trong lòng, hét về phía Trần Ninh và mọi người: "Trần đại ca, các người mau đi đi!"

Nghe thấy động tĩnh.

Người Hắc Long tộc dưới lòng đất cũng trở nên căng thẳng.

Sắc mặt Long lão trầm xuống, trực tiếp lên mặt đất.

Lão nhân nhìn vào bóng tối đang bao trùm trên bầu trời, xấu hổ thở dài một tiếng.

Thật ra lão đã nên tính được rằng hôm nay Ác hồn này sẽ xuất hiện.

Nhưng vì Trần Ninh và mọi người vội đi, lão bèn ôm tâm lý may mắn, muốn nhân lúc còn sớm mà rời đi.

Có lẽ sẽ tránh được.

Nhưng không ngờ, hôm nay Ác hồn này lại đến sớm hơn.

Lại thêm lúc từ biệt vừa rồi đã làm lỡ một chút thời gian.

Thành ra đụng phải ngay lúc này.

Việc này phải làm sao mới tốt đây?

Ánh mắt Long lão tràn đầy quyết tuyệt, hét lớn lên trời: "Tiền bối, những người này chỉ đi ngang qua, không phải người của Hắc Long tộc chúng tôi, mong ngài cao đài quý thủ, để cháu của tôi dẫn họ rời đi. Tôi bảo đảm, năm nay, tộc của tôi sẽ không giãy giụa, xin dâng lên cho tiền bối hấp thụ chút sức lực hèn mọn này."

"Ngươi... đang... nói điều kiện... với ta sao?"

"Ha ha ha ha ha!"

"Ngươi vậy mà... còn dám nói điều kiện với bản tôn?"

Trên bầu trời, một bóng đen hiện ra, dung mạo xấu xí, luồng khí đen hỗn loạn quấn quanh thân thể hắn, tạo cho người ta một cảm giác tà ác đến cực điểm.

Long lão vội vàng nói: "Không dám, đương nhiên là không dám nói điều kiện với tiền bối, chỉ là thỉnh cầu, mong tiền bối đại phát thiện tâm."

Gọi hắn là tiền bối, là vì Ác hồn này chính là một cường giả đã chiến tử từ mấy nghìn năm trước.

Mà thủ đoạn của hắn cũng quả thực cường đại.

Đã cầm tù Hắc Long tộc hơn tám trăm năm.

"Đại phát... thiện tâm?"

Giọng của bóng đen chói tai: "Các ngươi... chẳng qua chỉ là... một bầy súc sinh... do bản tôn... hoạn dưỡng... cũng xứng để bản tôn... đại phát thiện tâm sao?"

Dứt lời.

Hắc mang kinh khủng ngập trời bao phủ xuống.

Long lão lúc này đang phải chịu một áp lực cực lớn, chỉ cảm thấy thân thể như sắp bị nghiền nát.

Càng lúc càng có nhiều người Hắc Long tộc leo lên từ cửa hang.

Đỡ lấy Long lão.

Nét mặt đầy phẫn nộ.

Cuối cùng, áp lực cũng tan đi.

Long lão thở phào một hơi.

Ác hồn này không ra tay hạ sát, là vì Long lão vẫn còn chút tác dụng.

Hơn nữa.

Nếu giết vị trưởng lão này.

Hắc Long tộc nói không chừng sẽ liều mạng cá chết lưới rách.

Như vậy, sẽ bất lợi cho hắn.

Nhưng uy nghiêm của hắn sao có thể bị xúc phạm?

Dám nói điều kiện với mình, thì phải trả giá!

"Lão già không biết chết... ngươi... ta có thể không giết... nhưng thằng cháu của ngươi... phải chết!"

Ánh mắt bóng đen quét qua, nhìn về phía thiếu niên Tiểu Nguyên bên cạnh.

"Tha cho Tiểu Nguyên đi, tôi chết thay nó!"

Vị đại thúc từng hỏi Trần Ninh về mã não và trân châu bước ra một bước, che chắn cho Tiểu Nguyên.

"Để tôi chết thay nó!"

"Không được! Để tôi!"

"Giết tôi đi! Ngay bây giờ! Mau ra tay giết tôi đi!"

Người Hắc Long tộc tranh nhau đi chết.

Lại càng chọc giận bóng đen.

"Các ngươi... coi bản tôn... là cái gì? Lại dám... từng đứa một... tới đây... mặc cả với ta?"

Bóng đen gầm lên một tiếng, chấn nhiếp người của Hắc Long tộc.

Nhưng đúng lúc này, Trần Ninh lại đột nhiên huơ huơ bàn tay, thu hút sự chú ý của bóng đen.

"Ngươi... cũng muốn... nói điều kiện với bản tôn sao?"

"Không, ngươi hiểu lầm rồi, ta là muốn phiền ngươi... chết thêm lần nữa."

Trần Ninh nghiêm túc nói.

Sau đó.

Cả không gian chìm vào tĩnh lặng chết chóc.

Đề xuất Voz: Họ nhà em bị vong ám
BÌNH LUẬN