Không ngờ chỉ thuận miệng hỏi một câu, vậy mà lại thật sự có chuyển biến tốt.
Tuy Tề Vũ cũng không chắc chắn cây thần dược kia có hiệu quả hay không.
Nhưng ít nhất cũng đã có hy vọng.
Chờ sau khi xong chuyện ở Cổ Thần thế giới, cũng có thể đến Bất Tri Đảo một chuyến.
Trần Ninh và Tề Vũ đã hẹn ước.
Đến lúc đó sẽ gặp lại ở Bất Tri Đảo.
Thế nhưng.
Lúc này Trần Ninh lại cảm nhận được một ánh mắt oán niệm sâu sắc đang nhìn chằm chằm vào Tề Vũ.
Song Đầu Huyết Tích Tử bay vút ra.
Mục tiêu chính là Tề Vũ.
Mí mắt Trần Ninh giật một cái, vội vàng thúc giục Thời gian Đại đạo.
Sau khi thời gian ngưng đọng.
Hắn liền đẩy Tề Vũ ra.
Thời gian khôi phục.
Song Đầu Huyết Tích Tử lập tức mất đi mục tiêu.
Yêu Ly lúc này có chút tức giận, buồn bực nói: “Hừ! Coi như ngươi nhanh.”
Tề Vũ lúc này sợ hãi không thôi, co rúm lại sau lưng Trần Ninh, vẻ mặt khó hiểu: “Ta… ta có đắc tội gì với cô nương sao? Vì sao lại muốn hạ sát thủ?”
“Vốn dĩ không có, nhưng ngươi muốn cứu hắn, tức là đối đầu với ta…”
Yêu Ly khẽ mỉm cười.
Tề Vũ lập tức hoang mang: “Các ngươi… các ngươi không phải cùng một phe sao?”
Trần Ninh cũng thấy đau đầu, suýt chút nữa đã quên mất chuyện này, bèn giải thích: “Chuyện này nói ra dài dòng, tóm lại, ngươi hãy cẩn thận nàng ta.”
Tề Vũ toát mồ hôi lạnh, nhớ lại uy lực của hung binh ban nãy mà lòng còn sợ hãi, nói: “Cô nương, ta… ta không cứu hắn nữa, như vậy được rồi chứ.”
“Vẫn không được.”
Yêu Ly lắc đầu: “Hắn đã biết ngươi có thần dược cứu được hắn, chắc chắn sẽ bám lấy ngươi. Ta muốn triệt để cắt đứt hy vọng của hắn, để hắn có thể yên ổn chờ chết.”
“Khốn kiếp! Còn có nói lý lẽ không vậy!”
Tề Vũ dở khóc dở cười: “Ngươi đã muốn hắn chết, vậy thì ngươi đi giết hắn đi, giết ta làm gì.”
“Ta bây giờ vẫn chưa chắc chắn giết được hắn.”
Yêu Ly rất thẳng thắn nói.
Chứng kiến toàn bộ quá trình, Vấn Ngạo Thiên lúc này có phần kinh ngạc.
Hắn vẫn luôn cho rằng sư muội có chút hảo cảm với người này.
Hắn còn vì vậy mà ghen tị với Trần Ninh.
Không ngờ hôm nay lại diễn biến thành như vậy.
Điều này khiến hắn cũng trở nên hoang mang.
Có điều, như vậy thì.
Tâm trạng của hắn lập tức tốt hơn nhiều.
Vấn Ngạo Thiên cười nói: “Sư muội, muội muốn giết người này sao không nói sớm? Hơn nữa cũng không nhất thiết phải để chúng ta ra tay. Cổ Thần thế giới nhìn qua thì yên bình, nhưng chắc chắn ẩn chứa đại hung hiểm, hắn có sống sót được hay không vẫn còn chưa nói trước được. Huống hồ, các cường giả của ba cảnh còn lại cũng không phải kẻ dễ xơi, hà tất phải để chúng ta tự mình động thủ, lỡ như bị sư phụ biết được, còn bị người trừng phạt.”
Nghe vậy.
Yêu Ly liếc xéo Vấn Ngạo Thiên một cái.
Nàng vốn định tiếp cận Trần Ninh để Vấn Ngạo Thiên ra tay đối phó, kết quả tên nhát gan này lại chần chừ mãi không hành động.
Nhìn qua thì có vẻ ngạo khí ngút trời.
Kết quả lại là một kẻ sợ sói trước sợ hổ sau, tính tình cẩn trọng.
Dù đã đến Cổ Thần thế giới mà vẫn không muốn tự mình động thủ.
Còn muốn để người khác ra tay.
Yêu Ly không khỏi cảm thấy mệt mỏi trong lòng.
Lúc này.
Tề Vũ nhìn Trần Ninh, nói: “Trần huynh đệ, ta không cần biết, lần này ta cứ bám lấy ngươi, ngươi phải đảm bảo an toàn cho ta, ta sẽ đi cùng ngươi.”
“Được!”
Trần Ninh gật đầu đồng ý.
Nói đi cũng phải nói lại, cũng là vì mình nên Tề Vũ mới bị yêu nữ kia nhắm tới.
Nếu hắn chỉ có một mình.
Thì quả thật có chút nguy hiểm.
“Tề Vũ!”
Lúc này.
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Trần Ninh và những người khác nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Đó là một nam tử cao lớn, khí vũ hiên ngang, người này tên là Khương Thục.
Đệ nhất nhân Nam cảnh.
Hắn là người đứng đầu trong số hai mươi người Nam cảnh tiến vào Cổ Thần thế giới lần này.
Khương Thục nhìn Tề Vũ với ánh mắt không mấy thiện cảm, nói: “Ngươi là người Nam cảnh, không tìm đến chúng ta để được bảo vệ, ngược lại đi chung với đám người Đông cảnh kia? Là cho rằng chúng ta không bảo vệ được ngươi sao?”
Tề Vũ lộ vẻ khổ sở, nói: “Khương Thục huynh đệ, không phải ý đó, chỉ là với bản lĩnh của ngươi, chắc chắn phải chuyên tâm tranh đoạt cơ duyên trong Cổ Thần thế giới, có ta làm gánh nặng, há chẳng phải làm lỡ việc của ngươi sao.”
“Hơn nữa, là đồng bạn của Trần Ninh huynh đệ muốn giết ta, ta tin Trần Ninh huynh đệ sẽ không bỏ mặc ta đâu.”
Tề Vũ miệng nói như vậy.
Nhưng trong lòng lại không nghĩ thế.
Khương Thục lòng cao hơn trời, vẫn luôn cảm thấy Tề Vũ hắn có thể trà trộn vào Cổ Thần thế giới này là hữu danh vô thực, chỉ dựa vào việc vung tiền để tích lũy quan hệ.
Thêm vào đó, Bất Tri Đảo ngày càng thịnh vượng.
Đã uy hiếp đến lợi ích của vị Thần đứng sau lưng Khương Thục.
Cho nên.
Khương Thục không những không hết lòng bảo vệ hắn...
Mà nói không chừng còn ngầm hãm hại hắn.
Đây cũng là lý do vì sao hắn vừa vào đây đã đi khắp nơi kết giao bằng hữu.
Ở một phương diện nào đó, hắn và Trần Ninh cũng thuộc dạng đồng bệnh tương liên.
Người của mình mới là kẻ địch lớn nhất.
Khương Thục hừ lạnh một tiếng: “Tốt lắm, đã là do ngươi tự chọn, vậy đến lúc có chuyện gì bất trắc, thì đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”
Câu này của hắn.
Cũng là nói cho tất cả mọi người của Nam cảnh đến Cổ Thần thế giới lần này nghe.
Nếu Tề Vũ có bỏ mạng.
Cũng không thể trách đến đầu hắn được.
“Người của Nam cảnh và Đông cảnh vậy mà cũng mạo hợp thần ly, quả đúng với tưởng tượng của ta về hai cảnh này, tự tương tàn sát, không làm nên trò trống gì, ha ha ha ha…”
Lúc này.
Một tràng cười vang lên.
Ngay lập tức khiến Khương Thục và Vấn Ngạo Thiên tức giận, hai người đồng thời nhìn về phía người nọ.
Người lên tiếng chế nhạo chính là đệ nhất nhân của Tây cảnh.
Bạch Như Ngọc.
Một thân bạch y.
Vân đạm phong khinh.
Thấy hai người kia nhìn tới, hắn cũng không hề có chút áp lực nào, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Hai vị nếu thấy ta nói không thỏa đáng, vậy hãy nói xem chỗ nào không thỏa đáng, còn nếu không nói ra được, trực tiếp động thủ cũng được, Bạch mỗ xin phụng bồi.”
Bá khí ngút trời.
Hoàn toàn không đặt Vấn Ngạo Thiên và Khương Thục vào mắt.
Mà ba mươi chín người còn lại của Tây cảnh cũng đồng thời phóng tới những ánh mắt đầy sát khí.
Thực lực tổng hợp của Tây cảnh là mạnh nhất.
Số người lần này cũng là đông nhất.
Mà Bạch Như Ngọc lại càng đủ để khiến bọn họ tâm phục khẩu phục.
Cho nên.
Bọn họ đồng cừu địch khái.
Uy thế chấn thiên!
Thấy kẻ mạnh nhất của ba cảnh đang trong thế kiếm bạt nỗ trương.
Một trung niên nhân có thân hình còn vạm vỡ hơn cả Triệu Tú Tú, đang hứng thú quan sát bọn họ.
Hắn tên là Chiến Cuồng.
Đến từ Bắc cảnh.
Bất hiển sơn bất lộ thủy, nhưng chỉ có người Bắc cảnh mới biết hắn mạnh mẽ đến mức nào.
Hắn theo đuổi tự do, cũng theo đuổi chiến đấu đến cùng, là một kẻ cuồng chiến đến cực độ.
Nhưng lại không hề khinh địch.
Hắn không xen vào mâu thuẫn giữa ba người.
Mà chỉ lặng lẽ quan sát.
Chờ đợi ba người động thủ.
Nhưng đúng lúc này.
Giữa đất trời.
Mây mù biến đổi.
Bỗng nhiên vang lên một tràng âm thanh Đại đạo oanh minh.
Thiên địa cùng rung chuyển.
Tiếp đó.
Như thể ý chí của trời đất giáng lâm.
Một thanh âm như hồng chung vang vọng bên tai mọi người.
“Ha ha ha ha ha… Tốt, tốt lắm! Có nhiều người muốn thần cách của bản thần như vậy, sức mạnh này của bản thần, sẽ không bị thất truyền rồi…”
Nghe được câu này.
Tất cả mọi người đều hiểu ra.
Người vừa nói, hẳn là chủ nhân của Cổ Thần thế giới này.
Một vị Cổ Thần thực sự.
Nghe lời của vị Cổ Thần này, mọi người ai nấy đều vui mừng khôn xiết, đã nói rõ ràng như vậy, thì trong tiểu thế giới này, nhất định có truyền thừa và thần cách của vị Cổ Thần này.
“Vãn bối Bạch Như Ngọc, bái kiến Cổ Thần tiền bối.”
Bạch Như Ngọc lên tiếng.
Những người của Tây cảnh sau lưng hắn cũng đều cúi mình bái lạy: “Bái kiến Cổ Thần tiền bối.”
Đề xuất Tâm Linh: Những câu chuyện kì bí của "Người Lính"