Logo
Trang chủ

Chương 904: Thực hiện lời hứa, trộm cắp Chân Thần!

Đọc to

Phân đạo dương tiêu cùng nhóm của Lưu lão đầu.

Trần Ninh cũng không trách bọn họ.

Ngự Thiên Chân Thần là kẻ thù của Huyết Ma nhất tộc, bọn họ không tin tưởng hắn cũng là chuyện thường tình.

Ngược lại, Trần Ninh lại có thời gian để đi tìm Xích Phát Thần đòi người.

Thế nhưng, khi Trần Ninh trở lại Ngũ Hành Châu một chuyến nữa thì lại phát hiện Xích Phát Thần đã biến mất, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.

Lục tung cả Xích Phát Thần Bảo lên mà vẫn không tìm thấy nương của Triệu Tú Tú.

Không cần nghĩ cũng biết, Xích Phát Thần chắc chắn sẽ mang theo mẫu thân của hắn biến mất cùng.

Thế nhưng, càng như vậy, Trần Ninh càng cảm thấy e rằng chuyện này không đơn giản.

Đương nhiên, vẫn còn một khả năng khác.

Đó là mẫu thân của Triệu Tú Tú đã gặp nạn, Xích Phát Thần không giao được người, lo rằng nói ra sự thật sẽ bị hắn trả thù nên mới trốn đi.

Muốn biết được tung tích của Xích Phát Thần không phải là chuyện dễ.

Nếu hắn đã muốn ẩn mình thì rất khó tìm ra.

Dùng người của Xích Phát Thần Bảo để uy hiếp lại càng không thực tế.

Một nhân vật như Xích Phát Thần, sao có thể vì thế mà thỏa hiệp.

Trần Ninh không khỏi có chút áy náy, lần trước đả thảo kinh xà, không ngờ lại khiến Xích Phát Thần trốn đi mất dạng.

Không những không cứu được người, mà manh mối duy nhất cũng bị cắt đứt.

Trần Ninh không biết phải đối mặt với Triệu Tú Tú thế nào.

Tuy nhiên, cũng không phải là hoàn toàn vô vọng.

Vào thời khắc mấu chốt, Trần Ninh chợt nhớ tới một người.

Ngự Thiên Chân Thần.

Thân là vua của Long Hổ Giới, đối với tình báo của các vị thần Tứ Cảnh, chắc chắn lão biết rất nhiều.

Có lẽ Ngự Thiên Chân Thần biết Xích Phát Thần đã trốn đi đâu, và có cách để ép hắn phải ra mặt.

Nghĩ đến đây, Trần Ninh bèn lập tức tức tốc đến Ngự Thiên Chi Quốc để gặp Ngự Thiên Chân Thần.

Bên trong đại điện, Trần Ninh vừa bước vào, còn chưa kịp hỏi về chuyện của Xích Phát Thần, Ngự Thiên Chân Thần đã cất tiếng hỏi:“Huyết Ma Chi Vương đã trừ khử được chưa?”

“Để hắn chạy thoát rồi.”

“Chạy thoát rồi? Ngươi ngay cả Ách Lực Thần còn trảm sát được, một tên Huyết Ma Chi Vương khu khu, sao lại để hắn chạy thoát?”

Ngự Thiên Chân Thần tỏ vẻ bất mãn.

“Đại nhân, thuộc hạ sẽ dốc toàn lực truy lùng.”

Trần Ninh chắp tay nói.

“Dốc toàn lực truy lùng?”

Ngự Thiên Chân Thần hừ lạnh một tiếng: “Đi chung với Huyết Ma nhất tộc, đó là cái mà ngươi gọi là dốc toàn lực truy lùng sao?”

Nghe vậy, ánh mắt Trần Ninh khẽ lóe lên.

Xem ra, tin tức đó đã truyền đến tai Ngự Thiên Chân Thần.

“Đại nhân, Huyết Ma nhất tộc huyết mạch tương liên, có thể dựa vào cảm ứng huyết mạch để truy lùng Huyết Ma Chi Vương, do đó thuộc hạ mới đồng hành cùng bọn họ.”

“Nếu đã như vậy thì kết quả đâu? Truy lùng tới đâu rồi?”

“Huyết Ma Chi Vương đã chủ động cắt đứt liên hệ với tộc nhân, vì vậy mới… không rõ tung tích.”

“Hay cho một câu không rõ tung tích!”

Ngự Thiên Chân Thần nổi giận: “Ngươi có biết không, thân là thuộc hạ mà bản thần coi trọng nhất, tin đồn ngươi qua lại với Huyết Ma nhất tộc sẽ gây ra hậu quả gì không? Cho dù ngươi muốn lợi dụng bọn chúng để truy lùng Huyết Ma Chi Vương, nhưng có bịt được miệng lưỡi thiên hạ không?”

“Mặt mũi của bản thần đều bị ngươi làm cho mất hết rồi!”

Trong đôi mắt lạnh lẽo của Ngự Thiên Chân Thần tràn ngập nộ khí.

“Là thuộc hạ làm việc bất lợi, nguyện lĩnh phạt.”

Trần Ninh cúi đầu nói.

“Bản thần không cần ngươi nhận phạt, mà là giải quyết chuyện này. Ngươi bây giờ, bất kể dùng phương pháp gì, cũng phải tìm ra Huyết Ma Chi Vương cho ta, sau đó, giết hắn. Còn cả những kẻ thuộc Huyết Ma nhất tộc đồng hành với ngươi nữa, tất cả phải trảm thảo trừ căn.”

Sát khí của Ngự Thiên Chân Thần lạnh thấu xương.

Hồi lâu sau, lão tự lẩm bẩm: “Năm xưa, bản thần đã võng khai nhất diện, muốn cho hậu nhân của Linh Ngọc Chân Thần có một nơi để sinh tồn. Thế nhưng kết quả, bọn chúng lại không biết cảm kích, oán niệm với bản thần ngày càng sâu nặng. Nếu đã như vậy, bản thần cũng đành thuận theo lòng người, triệt để tru diệt Huyết Ma nhất tộc.”

“Thuộc hạ đi làm ngay!”

Trần Ninh nói xong, lại hỏi: “Đại nhân, thuộc hạ còn một việc muốn nhờ đại nhân giúp đỡ.”

“Chuyện gì?”

“Liên quan đến Xích Phát Thần ở Ngũ Hành Châu, không biết đại nhân có thể tra ra tung tích của hắn không?”

“Ngươi tìm hắn làm gì?”

Ngự Thiên Chân Thần có chút nghi hoặc.

“Hắn đã bắt đi mẫu thân của một người bằng hữu của thuộc hạ. Thuộc hạ vốn muốn đến đòi người, nhưng bây giờ hắn lại mất tích rồi.”

“Xích Phát Thần là cường giả của Đông Cảnh, về chuyện Đông Cảnh, Kỳ Lân Chân Thần hiểu rõ hơn một chút, ngươi có thể đi hỏi Kỳ Lân Chân Thần.”

Được nhắc nhở, Trần Ninh cũng chợt bừng tỉnh.

Kỳ Lân Chân Thần thân là Trung Vị Thần của Đông Cảnh, sự hiểu biết về Đông Cảnh là thấu đáo nhất.

Có lẽ ông ta biết được tung tích của Xích Phát Thần.

Ghi nhớ điều này, Trần Ninh liền rời khỏi đại điện.

Lúc này, Truyền Âm Linh Thạch đột nhiên có phản ứng.

Sau khi vận một luồng thần lực để kích hoạt, giọng nói của Yêu Ly truyền đến.

“Ta đã nghĩ ra chuyện muốn ngươi làm rồi, mau tới Kỳ Lân Châu tìm ta.”

“Là chuyện gì?”

“Không nói cho ngươi biết, đợi ngươi tới rồi nói sau.”

Sau đó, Yêu Ly ngắt dao động của Truyền Âm Linh Thạch.

Trần Ninh không khỏi bất lực.

Không biết yêu nữ kia lại đang toan tính chuyện gì.

Nhưng cũng thật trùng hợp.

Hắn cũng đang muốn đi gặp Kỳ Lân Chân Thần, hỏi thăm về tung tích của Xích Phát Thần.

Đông Cảnh, Kỳ Lân Châu.

Trần Ninh đến điểm hẹn gặp mặt.

Yêu Ly lúc này đang đứng bên một cây liễu, ý cười dạt dào nhìn hắn.

Trời mới biết nàng ta đang có chủ ý gì.

Trần Ninh đi thẳng vào vấn đề: “Ngươi muốn ta làm chuyện gì?”

“Rất đơn giản.”

Yêu Ly nở nụ cười lúm đồng tiền, nói: “Giúp ta lấy một món đồ trên người Kỳ Lân Chân Thần.”

Nghe vậy, Trần Ninh cau mày nói: “Xin lỗi, chuyện này ta không làm được.”

“Tại sao?”

Yêu Ly không hiểu, hỏi.

Trần Ninh bình tĩnh đáp: “Chúng ta đã có giao ước từ trước, ta có thể làm việc cho ngươi, nhưng những chuyện thương thiên hại lý, lạm sát vô cô thì không làm.”

“Nhưng ta chỉ bảo ngươi giúp ta đi trộm một món đồ, thế thì có gì là thương thiên hại lý?”

“Vậy mà không phải sao?”

Trần Ninh lắc đầu: “Kỳ Lân Chân Thần có ơn với ta, từng cho ta mượn thần tinh trong cuộc đánh cược của các vị thần, nhờ vậy ta mới có cơ hội thay Mao tiền bối thanh lý môn hộ. Vì vậy, ta không thể làm chuyện có hại cho ông ấy.”

“Chỉ là lấy một món đồ của ông ta thôi, vậy mà ngươi cũng không chịu sao?”

Yêu Ly hừ nhẹ một tiếng đầy nũng nịu: “Nếu dễ dàng thì ta cần gì đến ngươi, tự ta cũng làm được rồi. Chính vì có độ khó nên mới cần ngươi ra tay chứ.”

“Đây không phải vấn đề khó hay dễ.”

Trần Ninh vẫn lắc đầu.

“Vậy thế này, ngươi lấy món đồ đó của ông ta, cho ta xem một lát, rồi ngươi trả lại cho ông ta, thế nào, như vậy được rồi chứ?”

Yêu Ly hậm hực nói: “Kỳ Lân Chân Thần có ơn với ngươi, chẳng lẽ ta không có ơn với ngươi sao? Nếu không có ta, ngươi đã sớm bị Bạch Mi Đại Thần đấu cho bại trận rồi, làm sao ngươi có được địa vị như bây giờ.”

Nghe vậy, Trần Ninh thở dài một hơi, hỏi: “Rốt cuộc là món đồ gì?”

“Là một cái hộp nhỏ, ngươi trộm nó về cho ta, ta xem xong thứ bên trong hộp, ngươi lại trả về là được, Kỳ Lân Chân Thần sẽ không phát hiện đâu.”

Thấy Trần Ninh vẫn còn do dự, Yêu Ly cười ranh mãnh, tung ra sát thủ giản: “Ngươi mà không giúp ta, ta sẽ đi nói với tất cả tình nhân của ngươi rằng ngươi lừa gạt tình cảm của ta, thủy loạn chung khí, khinh bạc ta xong lại không nhận nợ!”

“Ngươi!”

Trần Ninh bất lực ôm trán, cuối cùng vẫn phải mở miệng: “Kế hoạch cụ thể của ngươi là gì?”

Đề xuất Tiên Hiệp: Món Nợ Bất Tận
BÌNH LUẬN