Logo
Trang chủ
Chương 18: Nỗi niềm cố nhân

Chương 18: Nỗi niềm cố nhân

Đọc to

Vong linh có lí lẽ của vong linh, người sống có lí lẽ của người sống. Nếu người sống vì lợi ích của mình thì người chết cũng vậy, chỉ khác là người sống vì tiền, vì tình, vì tham sân si mà phiền kẻ khác thì người chết họ vì những cái rất đơn giản, họ muốn được bình yên. Kể cả những kẻ oan ức, mà người ta hay gọi là những ác linh ấy, cũng chỉ muốn được thanh thản ra đi. Người sống không phạm người chết như nước sông không phạm nước giếng, nhưng lắm lúc sông đầy nước giếng cũng dâng, vì người sống đôi khi vô tình phạm phải cái bình yên của người chết, lúc ấy trần âm lẫn lộn mới sinh ra lắm cảnh dở khóc dở cười. Người sống muốn bình yên lại thuê thầy trấn trá yểm giữ, dọa ma, đuổi ma, người chết cũng nạt vía đe người muốn họ đi khỏi nơi mình ở, đấu đá mãi cứ như oan oan tương báo. Có biết đâu rằng cho đi lắm lúc là để nhận lại nhiều hơn, những kẻ hiểu biết hơn người bình thường một chút thường tự cho mình là “thầy” vì biết cái quy luật cho đi và nhận lại ấy nên có những ông có cả tá âm binh theo hầu. Âm binh thực chất chỉ là những vong linh đói khát, chết đường chết chợ không ai thăm viếng, mấy ông thầy pháp chỉ việc cho họ ăn, cho họ ở, nhang khói đều đều là có thể đủ đường sai khiến rồi. Ấy thế mới nhiều đền điện mọc lên, có ông còn xây đến dăm ba cái, có ông xây cả cái điện to tổ bố như cái đình làng, nhang khói xì xụt. Nhưng cũng có khi chỉ cần đĩa gạo muối với ba thẻ nhang là cũng có thể sai khiến đủ loại ma mãnh âm binh rồi, cứ như [tên nhân vật] thì chả cần cái mẹ gì ngoài đĩa rau muống luộc và vài thẻ nhang mốc. Nhưng người chết cũng có cái lí riêng của họ, ông vứt cơm nguội muối trắng cho họ cũng chỉ đủ làm ấm lòng kẻ đói khát, họ biết ơn thì họ trả ơn vậy thôi chứ ngông cuồng ngạo mạn kiểu nuôi âm binh như nuôi chó trong nhà thì lợi bất cập hại. Mất mạng như chơi, không mất mạng thì đời con đời cháu cũng chẳng tươi đẹp gì, coi như lấy phúc của con cháu hưởng hết trong đời mình thôi, đấy là với những ông còn có thể có con có cháu. Việc đụng chạm người chết hay phạm tới thánh thần không phải ai cũng gặp, nhưng gần như ai cũng đã từng được nghe kể. Thánh thần thì em chưa được động, nghe kể thì nhiều, ví như ở làng em xưa kia đình chùa miếu mạo rất nhiều, có cái chùa to đến mức năm tầm trước năm 1945 vỡ đê trung ương cuốn trôi cả một phần lớn ngôi chùa, nước xoáy xâu hoắm thành một cái hồ to vật ngay cạnh trường cấp ba em học, cái hồ này người ta gọi là hồ Chùa, nó ăn vào mạch nước ngầm chưa bao giờ tát cạn được cả, giờ nó bồi lấp gần hết nhưng cái dớp đấy khiến người ta cũng chưa bao giờ thử tát cạn nó. Phần cái chùa còn lại sau này bị thanh niên dỡ bỏ, đốt đến 3 ngày cháy không hết. Lý do dỡ thì lúc em nghe ông ngoại bảo chính quyền mới bài trừ mê tín dị đoan, lúc thì em nghe bà nội kể ngày xưa dỡ cả cái đình làng với cái miếu to vật trước cổng nhà ông ngoại em trước đó để chống Pháp đi càn, không cho nó có chỗ ở. Mốc trước sau 1945 mấy ông không nhớ thì bố ai biết được. Nhưng quan trọng là những người dỡ đình chùa thời đấy đều rất khổ, ít người sống thọ, điển hình là bà [tên nhân vật] đội trưởng đội thanh niên thời đó trực tiếp tham gia phá dỡ đình miếu, vùi tượng xuống cái ao Hậu ngay sau cái đình làng em bây giờ, chỗ đấy giờ chỉ là một chỗ đất trũng bác nào làm khảo cổ về mà đào tượng phật đầy nhé, có cả một pho tượng phật A Di Đà bằng đá, mà năm 2001 có ông ở làng em đi cày ruộng khu hồ Chùa cày phải, họ chôn xuống cùng chỗ mấy pho tượng gỗ to tổ bố từ thời xưa không biết giờ còn không hay mục nát rồi. Ông [tên nhân vật] chủ nhiệm hợp tác xã thời đó là người chỉ đạo, rồi cũng bệnh mà chết, tài sản gia đình cũng vì thế mà đi theo, còn mấy người nữa có người cả cha con vợ chồng chết dần chết mòn có mảnh đất chẳng biết thuộc về ai. Ông [tên nhân vật] người năm ấy xin pho tượng phật bà nghìn mắt nghìn tay bằng đồng đen về thờ thì lại con lành, rồi về sau làng xây lại đình cũng trả pho tượng, nhưng kể từ khi không có pho tượng trong nhà đâm ra lại lắm điều ma quái. Vì vốn gian trái nhà ông nằm trên mảnh đất có ngôi miếu cổ, khi có tượng phật thì không sao, giờ thì cái gian trái đó chỉ để đồ đạc lung tung chứ không ai dám ngủ vì có ngủ cũng không ngủ được với mấy âm thanh ma quái, rồi đang ngủ thấy có người đến dựng ngược giường lên. Kể thêm tí chuyện rút kinh nghiệm cho các bác, cái đất làng em có chỗ âm u có chỗ thoáng đãng, âm u không phải nhiều cây cối mà là cái chỗ ai đi vào cũng cảm giác thấy rờn rợn không được thoải mái, theo như em thấy thì ở dọc giữa làng em có một cái mạch mà đa số các gia đình ở đó đều có vấn đề, nó như một giải chũng xuống ở giữa làng vậy, âm khí tụ lại, và sâu nhất là khu ao làng chạy dài vào trong đến khu Cổng Đề (một lối ra đồng mà rất ít người đi), xóm đấy có cái miếu phải nói là dị vler, thờ một thằng Tàu từ bé em đi qua đấy toàn chạy vì cảm thấy ghê ghê, lúc đấy chỉ là một cái miếu nhỏ nhỏ giống cây hương trước sân nhiều nhà thôi, về sau dân ở đấy bị quấy quá mới đào cái chỗ đấy lên làm lại miếu mới thấy ở dưới toàn cột đá với bia đá chữ Tàu. Mà thằng ma Tàu này cũng dị, nó ám bà em (bà trong họ nhà xây ngay trên mảnh đất có cái miếu) bà [tên nhân vật] bị méo mồm tới mấy năm, dân thổ địa ở đây mà toàn nói tiếng Nghệ An, Hà Tĩnh, rồi thi thoảng hạch sách con cháu đủ kiểu đòi nọ đòi kia, nói thật ai cũng biết, đến nhà em bố mẹ em cũng biết là thằng Tàu nên cũng kệ. Từ lúc xây được cái miếu, dân quanh quanh đấy hay cúng lễ thì bà [tên nhân vật] lại nói giọng Bắc bình thường, nhưng cái nhà hoang gần đó thì đêm đêm vẫn hay có tiếng người cười nói.

Họa đến với ai thì không ai đoán trước được, nhưng quan trọng phải hiểu được tại sao họ quấy mình, mình giúp gì được cho họ thì giúp, còn không thì cũng đừng cố gọi thầy trấn này ểm nọ, có cái bùa tránh được đời mình đến đời con cháu mình thì sao, mình xây nhà xây cửa động mồ động mả người ta là đã phá rối người ta lắm rồi, tốt thì thờ họ coi như là thêm một nén nhang một chén nước chứ nhờ thầy về trấn này ểm nọ sinh oán hận họ phá cho là phải.
Cái xóm trọ cũ, à mà phải nói là cũ cũ cái xóm mà mấy thằng bạn [chửi thề] em hay đá bóng trong phòng ấy, mấy ông xây dựng đào thấy cái tiểu đào ngay cái hố bên cạnh rồi chôn xuống, cũng chẳng thèm cắm lấy một thẻ nhang, thành ra xây mãi éo được, cứ xây lên được cái tường thì vài hôm nó nứt, lại đập xây lại. Có ông bảo nền yếu, có ông lại bảo vữa không đủ mác, rồi lại rộ lên cái tin đồn ma mãnh từ đám thợ xây bảo đêm đi tè hay thấy bóng người tóc dài đi dọc cái bờ tường đấy. Rồi chủ nhà gọi ở đâu ông thầy đến trấn trạch, xây dựng xong xuôi mới mang bốc mấy mảnh xương còn lại trong cái tiểu đi đốt, rồi sự tích lọ cốt trên bàn thờ bắt đầu từ đấy. Nói thế nào thì nói, duyên do ai tạo ra hay tự có thì cũng là duyên, duyên người thì sướng chứ duyên ma mệt bỏ mẹ. Hóa ra con dở hơi rau muống luộc nó “làm thân” với mình cũng có mục đích cả.
Ngày thằng Tám Bìu bỏ về Thanh Hóa em cũng xách đồ về quê luôn, mang theo cả em Cầm hay nói đúng hơn là cây ngải trong tải cám cò. Giấu tạm ở cổng, chứ nhà em chẳng có cái thú chơi cây cảnh mang cái này về khác gì của nợ, sáng hôm sau đi chạy thì mang lên chỗ bí mật mà em thấy nó thực sự an toàn. Cái chỗ này từ bé, cái hồi trẻ con hay đi chạy thể dục buổi sáng với mấy thằng tiện tay trộm xoài nhãn ổi ấy, bọn em hay giấu ở đó rồi hôm no thì để giành hôm đói có cái mà dùng. Ấy là cái nóc điếm số 6, điếm canh đê lại có cái cột điện dây thông tin ngay cạnh, bám vào trèo lên dễ lắm. Lớn lên hết cái sở thích trộm vặt hoa quả thì lại hay tự kỉ, rồi cũng tương tư thì hay lên đó ngồi một mình, chỗ đó coi như cao nhất rồi, thoáng mát, mang thêm cái chiếu lên nằm ngủ cả đêm cũng được. Có nhiều bác sẽ thắc mắc sao không gỡ cái gương dưới đáy chậu cây luôn đi - sốt ruột vl, ừ hồi hộp như mẹ đẻ em bé ấy, cái đấy để yểm nó giờ bỏ ra nhỡ nó thịt em thì bỏ mẹ, sau bao nhiêu chuyện xảy ra giờ đéo tin mẹ con đứa nào cả. Nhưng không ngăn nổi tò mò, 4h sáng hôm sau mang chai nước lạnh đeo giày bata đi chạy sớm, chạy qua chạy lại rồi không chịu nổi nữa. Mẹ! Đã đành không gặp được thì thôi, gặp được hỏi cho ra nhẽ không gặp thì mang về làm éo gì, trèo lên nóc điếm, hít một hơi dài chuẩn bị tinh thần bóc bỏ cái mảnh gương…
10s, 20s, 30s… đéo thấy gì. Ngồi trên nóc điếm làm vài hớp nước, nhìn xa xăm, đón bình minh với mày luôn vậy. Có khi giờ nó chỉ còn là cái cây vứt đi, chứ trăm triệu cái mẹ gì, nghe mồm thằng Tám có mà bán nước. Ngồi 30’ chả thấy cái mẹ gì ngoài lạnh, quần đùi đã chớ lại áo ba lỗ, thôi bám cột trèo xuống ở đây lúc nữa chim còn 2cm….
"Anh!!!!…."
Đẹt [chửi thề]...
- Cầm à….!!
"Vâng"
Lại còn vâng, cái [chửi thề] con này mày xuất hiện từ từ không được à, lần đéo nào cũng làm bố mày xón đái [biểu tượng cảm xúc] mà vừa nốc nguyên 1 chai nước mới vãi chứ. Mà cái tính em như con mèo càng sợ càng xù lông, càng sợ càng phải văng tục….
- [Chửi thề] sao mày tao đợi mày trên kia mãi không thấy, xuống đây ăn cứt à…
"Anh, mai mang em cái áo… em lạnh… cả ít đồ ăn nữa…"
- Ừ… rồi… rau muống luộc, nhớ rồi…
Đéo thèm ngoảnh mặt xem điệu bộ nó ra sao nữa, đi về… ….thay quần.
Cũng đéo biết quần áo thật hay quần áo giấy, nên kệ mẹ nó về kiếm ít gạo với ít muối đúng kiểu cúng cô hồn ma đói luôn, thêm mấy cái trứng gà là tử tế lắm rồi. Sáng mai mang lên cho nó, thiếu mỗi muống luộc, lén lén lút lút giấu gạo muối nhang vàng lên khấn nó là dã khó lắm rồi, đéo ai mà luộc muống cho nó được. Vẫn giờ đấy, nóc điếm canh đấy, len lén như thằng ăn trộm, cũng may hôm nay trăng hé không thì tối thui tối mò. Lần này chưa cần gọi nó cũng lên, [chửi thề] có ăn có khác, 3 cái trứng 1 bát gạo + muối luôn để trồng lên nhau luôn cắm cho cái thẻ nhang vào giữa, hết nhang thì đục 2 đầu 1 cái trứng thay cái vỏ cũ trong chậu cây. Mà kể cũng ghê, chả biết cái cây nó có ăn không mà cái vỏ rỗng không, mà cũng éo biết được, cái trứng gà để 3 ngày thối là đã chảy nước cmnr nữa là 2 tuần. Đếu quan tâm nữa, ma ngồi kia bố còn đéo sợ thì sợ đéo gì ngải, mày có độc bằng lá ngón thì may ra bố sợ. Mà đúng muốn biết việc âm thì cứ hỏi người chết là tốt nhất, thầy nọ cô kia mà làm gì. Ngồi vắt vẻo với con Cầm trên nóc điếm canh đê lúc 4h sáng, thêm cái bóng trăng đầu tháng mờ mờ, dân làng có ai dậy trông thấy hẳn là sẽ bảo em là ma chứ biết đéo đâu cũng có một con ma thực sự đang ngồi đấy. Giờ này thì có ai, họa hoằn lắm may ra có ông ban tuần đi canh ngô cho bà con ngoài bãi hay ông hàng xóm chuyên nghề giết lợn sáng sáng lại đi cho kịp giờ bán hàng sáng. Mà dù có ai thì em cũng chẳng sợ, giờ người ta phải sợ em thì đúng hơn, cái cảm giác làm ma cũng thú vị đấy chứ. Nhưng làm ma chẳng ai gần, chẳng ai bầu bạn, người ta cứ thấy là hoảng hốt xa lánh, tệ hơn là bày đủ trò yếm trá. Thấy thương con Cầm ghê gớm, trước giờ làm được gì cho nó hay cũng chỉ như những tên pháp tà, dăm câu nịnh nọt cơm nguội muối trắng rồi sai nó đủ điều. Có người nói với em nuôi âm binh như nuôi chó dữ, cho nó ăn nó phục tùng, đánh nó nó cũng tỏ ra sợ hãi vì nó biết nếu nó cắn sẽ chẳng ai cho nó ăn, nhưng nếu quá tay nó có thể quay lại cắn chủ bất cứ lúc nào. Lần đầu gặp nó lâu thế, chẳng nạt nộ, chẳng sai khiến, cũng chẳng có cái cảm giác nửa sợ hãi nửa quyền uy. Lần đầu tiên em nhận ra mình đối xử với nó quá tệ bạc, vứt nó ra đường bỏ mặc nó, đánh nó, chút nữa bán rẻ nó cho thằng Tám Bìu nuôi như một con chó… Cứ im lặng hồi lâu, trăng sao rồi cũng nhạt màu, đánh tiếng hỏi nó..
- Em cần anh giúp gì không…
"Không…"
- Thế sao nghe lời anh mãi..
"Ai tốt với em thì em giúp thôi"
- Như hai thằng phòng cuối xin số em cũng cho luôn hả
"Họ cầu cơ xin số được ông thổ địa mách cho thôi, em biết em bảo anh rồi…"
- Thế còn thằng Tám, nó cho em đủ thứ sao em không theo…
"Chú ấy là người xấu, kêu bao nhiêu người theo anh, hôm anh ngã xe may có em đỡ đấy"
…..
“… em định báo cho anh nhưng bị mấy người kia chặn, cả cái bùa nữa..”
……
Quả không sai mà. Thế là từ trước giờ mình toàn được nó giúp, ngẫm lại càng thấy có lỗi …
Hỏi lại nó lần nữa
- Em cần anh giúp gì không???… Cứ nói đi giúp được anh giúp…
"Anh cứu mẹ em ra với…"
………..
 

Note: Ghi nhớ địa chỉ mới Vozer.io, cấp tài khoản VIP xóa quảng cáo tại đây. Đề xuất Voz: Ước gì.....
BÌNH LUẬN