Đập mấy phát nát đầu con trê, vậy mà nó vẫn còn quẫy ghê lắm, một lúc sau thì nó giựt giựt và dưới ánh trăng, từ miệng con trê trắng trào ra một đống chất nhầy đen hôi thối, trong đống chất nhầy có cái gì đó lấp lánh, tôi không cưỡng lại được sự tò mò, dùng nhánh cây móc móc nó ra, thì thấy một đốt ngón tay, có mang một cái nhẫn, cái nhẫn bằng ngọc xanh, là đồ của quan lại ngày xưa, hình chạm trông rất cổ kính. Vốn tính mê lịch sử, tôi nhìn là biết cái này cũng phải hơn vài trăm năm tuổi, đảm bảo không thể tìm ra cái thứ hai. Lúc này tôi nhìn lại cái gò đất, nghĩ thầm có khi nào con trê trắng này ăn xác người chết, thành tinh rồi, oan hồn u khuất chết không toàn phần, vẫn ám vào con trê trắng gây những sự việc đáng sợ thế này?
Một tràng những giả thuyết tôi tự đặt ra, lúc này tôi quyết định rằng đem cái nhẫn đi chôn gần cái gò đất, còn con trê trắng, quăng đại nó xuống ruộng cho rồi.
Nghĩ là tôi làm ngay, tôi quăng con trê trắng xuống nước, dưới trăng vàng, tôi nhìn cái xác nó chìm hẳn rồi mới ngoảnh đi, nào ngờ, tôi vừa tính ngoảnh đi là thấy cái bóng trắng của nó bơi một mạch đi xa…. Tôi lúc này càng thêm ớn lạnh, nhìn lại cái khớp ngón tay và cái nhẫn trong tay mình, tôi càng muốn buồn nôn hơn, nhưng lỡ làm thì làm cho trót.
Tôi đi tới cái gò đất, đi một vòng xung quanh thì thấy phía bên kia có một cái bia đá bị bể 2 phần 3, chỉ còn lại những phần chân bia, chữ khắc cũng phai mờ cả rồi. Tôi quỳ xuống, thành tâm nói:
“Tôi là kẻ đời sau, không biết vì cớ gì gặp được một con trê trắng ăn thịt người, nuốt phải cái nhẫn này, tôi không biết nó là của ai, nhưng đồ của người âm, kẻ dương làm sao dám giữ, nếu đây là nhẫn của ông bà, cho tôi xin trả lại, còn nếu không phải thì coi như là tôi gửi tạm, sau này nếu có tìm ra được chủ nhân của cái nhẫn, tôi xin đến lấy.”
Nói xong tôi dập đầu ba cái, chôn luôn cái nhẫn xuống đất. Rồi tôi lại đi thử đi lần nữa, đi khuất khỏi cái mộ hoang đó, tôi thấy đằng xa có một bóng người, trong lòng chợt không biết mừng hay vui, tôi chạy đến, thì thấy đó là một ông già, nom cũng khá lớn tuổi, mặc quần thời xưa. Tôi lúc này mới hoảng hồn chửi thầm trong bụng: "Đéo mẹ, chẳng nhẽ lại là ma!"
Tôi đi ngang qua ông già đó, đến càng gần thì phát hiện rằng hai tròng mắt của ổng đã bị khoét sâu, hai lỗ hỏng trên mặt đen ngòm vô cùng kinh dị, tôi coi như không thấy gì, ráng đi thật nhanh qua ổng. Rồi đột nhiên nghe cái giọng âm trầm sau lưng tôi phát lên:
“Quay lưng lại, đi lùi hơn mười bước ra!”
Chỉ có vậy thôi, mà làm hai chân tôi không còn cảm giác, như thể muốn khuỵu xuống, tim thì đập ầm ầm muốn phát nổ ra…. Tôi nghĩ: “Cứ thử, biết đâu người âm giúp”, tôi liền làm theo…
Đề xuất Tiên Hiệp: Đại Quản Gia Là Ma Hoàng