Thằng Nhân với tôi đi được thêm đoạn, bỏ xa cái gò đất, lúc này tôi mới để ý, con cá trê trắng nó hết quẫy nữa rồi, tôi bảo thằng Nhân, mày bắt con trê ra tao coi thử. Thằng Nhân tò mò hỏi:
“Bắt ra làm cái mẹ gì?”
Lúc này tôi mới nói nó:
“Mày không thấy tới gần cái gò đất là con cá nó quẫy dữ dội, còn đi xa rồi thì nó im à? Con cá có vấn đề gì rồi.”
Thằng Nhân chợt rùng mình một cái, nó nói:
“Ở để tao bắt ra xem.”
Thằng nhân cẩn thận bắt con cá ra, nào ngờ con trê đang nằm im trên tay, chuẩn bị ra khỏi giỏ thì nó quẩy một cái, cái gai đâm trúng ngón cái thằng Nhân, làm nó chảy máu.
Lúc này linh tính của tôi lại nghĩ đến thằng Út Gà, nó cũng bị con cá đâm chảy máu, bây giờ thì nó mất tích… trong bản năng đột nhiên tôi chộp tay thằng Nhân, la lên:
“Nặn máu!”
Tôi ráng sức nặn máu cho nó, nặn đến khi máu không còn rỉ ra ở ngón cái nó nữa, lúc này tôi mới thấy yên tâm chút nào. Con cá vẫn nằm trong giỏ, thằng Nhân vẫn còn đây, tôi lại kêu nó đi tiếp.
Hai thằng lại đi, và… đúng như tôi dự đoán cái gò đất vẫn xuất hiện trước mặt hai thằng, tôi đi trước lầm bầm chửi:
“Con mẹ nó, chuyện này là sao?”
Mãi lo nghĩ ra lời giải, tôi quên thằng Nhân đi phía sau tôi, và cả con cá trê trắng nữa, đến gần cái gò tôi mới tò mò nhìn lại phía sau…. Thằng Nhân đã biến mất, trơ trọi trên đường chỉ có một cái giỏ, và con trê bên trong đang quẫy. Tôi lúc này nổi khùng thật sự, vớ lấy luôn cục đá xanh gần đó, đến đập đầu con trê, vừa đập tôi vừa nói:
“Coi như tao siêu độ cho mày.”
Đề xuất Tiên Hiệp: Dị Thú Mê Thành (Dịch)